Lãnh Phong bị kinh hãi mở to hai mắt, anh quả thực không thể tin tưởng được. Cái người phụ nữ Hứa Khiết này, thế nhưng lại đưa anh đến anh gặp trưởng bối như vậy? Bọn họ chính là có quan hệ gì đó sao? Quan hệ duy nhất giữa hai người bọn họ chính là không có quan hệ gì hết!
"Anh à, anh đừng có hù dọa anh ấy như thế chứ! Anh ấy trước kia chính là giúp Mục Vũ Phi chăm sóc cho đứa nhỏ, điển hình của một người đàn ông giỏi công việc nhà!" Hứa Khiết đắc ý dương dương, nói với Hứa Nhân giống như hiến vật quý.
Lãnh Phong lườm cô một cái, nói với Hứa Nhân tỏ rõ vẻ thâm trầm: "Tôi luôn luôn không ưa thích gì với những gia đình thế gia, bởi vì nội bộ lục đục với nhau nhiều lắm. Trái lại hai người cũng chưa hẳn là những người có cách sống của những người nhàn vân dã hạc (*), thích trải qua cuộc sống thanh nhàn và thoải mái. Hơn nữa trước kia tôi vốn sống cuộc sống giang hồ, theo xã hội đen, không thích hợp với những người thuộc tầng lớp gia đình có sản nghiệp lớn."
(*) Nhàn vân dã hạc: Câu thành ngữ của Trung Quốc: ý nói về một cuộc sống tự do thoải mái, không bị ràng buộc, quản thúc.
Mới đầu Hứa Nhân nghe Lãnh Phong nói nửa câu đầu, thì còn tưởng rằng Lãnh Phong đang ra vẻ thanh cao. Nhưng sau khi nghe Lãnh Phong nói xong hết nửa câu sau, thì mới hiểu được, ngay từ đầu Lãnh Phong đã không nghĩ tới chuyện cưới em gái của mình!
Hứa Khiết dịu dàng nhìn Lãnh Phong, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì hết, anh gả cho tôi, chúng ta có thể không còn liên quan gì đến nơi này nữa."
Lãnh Phong lại lườm cô một cái, rồi sau đó gắt gao nhìn Hứa Nhân. Hứa Nhân bị Lãnh Phong nhìn đến mức trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy người nọ là hi vọng anh mở miệng cự tuyệt đây? Hứa Liêm cũng đã nhìn ra ý tứ mà Lãnh Phong biểu đạt. Thì ra, thế này chính là cái gọi là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đây là lần đầu tiên Hứa Liêm gặp được người sẽ cự tuyệt lời thỉnh cầu của người chị gái mĩ miều của mình. Hoen nữa, lại là lời thỉnh cầu muốn cùng nhau kết liền cành với anh. Hai người không phải là không muốn cự tuyệt, thế nhưng mà bọn họ vốn nghĩ kỹ, lí do thoái thác vốn không phải như vậy, bọn họ muốn trù tính lại một lần nữa. Đồng thời cũng nghĩ muốn phải làm như thế nào thì mới có thể không làm cho Hứa Khiết tức giận. Mà điều kiện tiên quyết là phải tách hai người bọn họ ra.
Lãnh Phong thì lại không có tính nhẫn nại tốt như vậy. Anh nhìn sang hai anh em nhà kia đang khổ sở suy nghĩ, đến nửa ngày không nói ra lời, chỉ sợ hai người thay đổi tâm ý mà tác hợp cho anh và Hứa Khiết. Cho nên Lãnh Phong quyết định bản thân mình sẽ tiền trạm đánh trước, thử xem thái độ của Hứa Khiết một chút.
Lãnh Phong nắm giữ lấy tay của Hứa Khiết, thật kiên trì thuyết phục: "Đàn ông tốt “chí tại tứ phương”, tôi sẽ không bị cảm tình làm cho bị vướng chân. Cô cần phải có một người đàn ông tốt ở bên cạnh để mà bầu bạn! Chúng ta không thích hợp đâu!"
Hứa Khiết gật gật đầu, trở tay lại, nắm giữ lấy tay của Lãnh Phong nói lý giải: "Đàn ông có chí hướng là chuyện tốt, bất quá cho dù là anh không có năng lực, tôi cũng có thể nuôi anh được. Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ có trách nhiệm đối với nha mà."
Khóe miệng của Lãnh Phong giật giật. Anh phát hiện ra, tuy đã dùng ngôn ngữ của loài người để nói, nhưng anh lại không có cách nào để khai thông đối với Hứa Khiết được. Lãnh Phong bất lực quay đầu lại nhìn sang hai anh em Hứa Nhân, trong ánh mắt đều là ý cầu xin.
Hứa Nhân ngượng ngùng cười cười, lắc đầu, ý bảo bây giờ anh vẫn còn không có gì phương pháp nào để xử lí cho toàn vẹn cả. Lãnh Phong cắn răng rồi! Lúc trước anh nên đi cùng với Vũ Thiên là hơn, đổi vị trí này để cho Ảnh tử làm, Chuyện này một hay hai người đều không đáng tin như vậy, còn người duy nhất đáng tin thì lại không có ở nhà!
Lãnh Phong kéo bỏ tay của Hứa Khiết ra, lạnh mặt nói: "Tôi là đàn ông, không có khả năng để gả cho cô! Cô cũng đừng vọng tưởng nữa!"
A! Hứa Liêm đã phải nén nhịn không để cho mình kinh hô lên rồi. Thế nào mà câu thoại trong vỏe kịch này lại giống như việc dồn ép, đe dọa đối với Hứa Khiết làm gái điếm và bắt nạt nam nữ vậy?
Hứa Khiết lại nhanh chóng túm chặt lấy tay Lãnh Phong, nói như lấy lòng vậy: "Không có việc gì không có việc gì! Tôi gả cho anh cũng xong, tôi lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó!"
Hứa Nhân thấy Lãnh Phong có xu thế bùng nổ rồi, vội nói lạnh lùng nói: "Gia thế của anh ta không tốt, chúng ta tuyệt đối là sẽ không đồng ý!"
"Cũng không phải là anh gả đi, anh quản nhiều như vậy làm gì? Trông coi cô vợ và đứa nhỏ của chính mình đi! Quyền lực đều đã không có, lại còn ở lại chỗ này theo tôi mà giương nanh múa vuốt!" Hứa Khiết hướng về phía Hứa Nhân nhe răng.
Lời này chọc đến đã chọc đến nỗi đau đớn của Hứa Nhân, nhưng mà anh lại không thể nào phản bác nổi, chỉ có thể đau khổ nhìn Hứa Liêm. Hứa Liêm trong lòng tự nhủ, cô cũng đừng có nhìn tôi. Việc của mình mà cô còn không thể tự mình giải quyết được, lại còn nghĩ muốn để cho tôi giải quyết nữa sao? Trận vui đùa này khai mạc đứng là mở lớn!
Lãnh Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn hai anh em nhà bọn bọn họ, quyết định dùng chiêu tàn nhẫn!