"Phi Phi, ngủ rồi à?" Giọng nói lười biếng của Vũ Thiên vang lên. Anh hết sức dùng mọi thủ đoạn để trêu đùa cô. Nhưng mà trêu đùa Mục Vũ Phi cả buổi cũng không thấy cô có phản ứng gì. Vũ Thiên không hiểu nhìn thoáng qua, rồisau liền hôn mê rồi, Mục Vũ Phi vậy mà đã tức quá mà ngủ thiếp đi!
Vũ Thiên cười khổ, liền cào bừa một hồi ở trên tóc. Anh biết là mình đã làm quá rồi. Xem ra sau này phải chú ý đúng mực một chút, bằng không cô vợ nhỏ của anh thật sự sẽ có xu thế bạo ngược mất.
Một giấc ngủ này của Mục Vũ Phi cũng thực sự cực kỳ bực tức. Cô cũng thực sự không biết mình khi nào thì ngủ thiếp đi. Bất quá buổi sáng khi...tỉnh lại thì đã phát hiện ra Vũ Thiên không còn ở bên người nữa rồi. Lửa giận trong lòng cô Mục Vũ Phi liền lại xuất hiện. Thật là giỏi lắm, thật kiên cường lắm!
Mục Vũ Phi tự mình đi xuống lầu, đi đến nhà ăn gọi một chút sữa làm bữa ăn sáng. Kỳ thực đối với sữa, Mục Vũ Phi thật sự là vừa yêu vừa hận. Thể chất của cô cũng không tốt, uống sữa vào sẽ bị tiêu chảy, thế nhưng sữa lại ấm áp thơm ngọt, cho nên khiến cô muốn ngừng mà không được.
Lâm Uyển đang đứng ở sau lưng Mục Vũ Phi, cũng không có quấy rầy đến cô hưởng thụ bữa sáng. Chỉ là gương mặt của cô ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nói một lời, ngay cả trong ánh mắt cũng đều không có một chút ít dao động cảm xúc nào.
Mục Vũ Phi uống sữa xong liền buông cái cốc, nói có chút cảm khái: "Trước kia cô được cha của mình bảo hộ quá tốt, mọi cảm xúc vui buồn yêu ghét đều thể hiện rõ ở trên mặt, không hề có lòng dạ lẫn tâm kế. Nói khó nghe một chút chính là, ngay cả việc tùy mặt gởi lời cũng đều không có. Chức vị của cha cô cũng không cao, không thể cho cô sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Như vậy, ở trong cái xã hội này cô sẽ rất khó sinh tồn. Nhưng mà bây giờ cô đã thay đổi, trưởng thành hơn và cũng thành thục hơn rồi… khiến ánh mắt của tôi đây nhìn cô có chút khác với ngày xưa."
"Tôi sẽ không cảm tạ cô đã đánh giá tôi trở nên biến đổi cao hơn đâu." Lâm Uyển lạnh lùng nói.
"Tôi cũng vậy, cũng không cần thiết cô phải cảm tạ tôi. Thế giới cuộc sống của hai chúng ta không giống nhau, hơn nữa từ đây sẽ không còn có chuyện cùng xuất hiện."
Mục Vũ Phi đứng dậy nhìn nhìn Lâm Uyển, vừa chỉ chỉ bản thân vào y phục trên người mình, cười khổ hỏi: "Cô sẽ không để cho tôi ăn mặc như thế này để đi theo cô đấy chứ?"
Mục Vũ Phi được Lâm Uyển mang đến ký túc xá thay đổi một bộ trang phục huấn luyện. Vuốt vuốt lên quần áo quen thuộc, Mục Vũ Phi có chút cảm xúc hoài niệm. Hồi nhỏ, Mục Vũ Phi được ông cụ Mục coi giống như một người lính để mà huấn luyện. Cô một chút cũng không hề được trải qua những lạc thú của tuổi thơ mà bất cứ một đứa nhỏ bình thường khác nên có. Đương nhiên trừ bỏ việc cô luôn đánh nhau với các bạn nhỏ khác ở trong quân khu, thì những ngày ấy, thật sự Mục Vũ Phi nghĩ lại mà kinh.
Các cô đi đến một sân huấn luyện bỏ không, để đó không sử dụng. Mục Vũ Phi nhéo nhéo ngón tay nói: "Muốn đánh cũng chuẩn bị một chút đi! Tôi ăn sáng cũng chỉ có một chút gì đó, còn không biết có thể chống đỡ với cô được bao lâu đâu."
Lâm Uyển nghe Mục Vũ Phi nói như vậy, nhanh chóng vung quyền trở lại. Mục Vũ Phi bước tạt về phía sau sườn một bước, tránh thoát được sự công kích của Lâm Uyển, khom người xuống. Vào lúc Lâm Uyển không hề phát hiện ra, Mục Vũ Phi bốc từ trên mặt đất nắm lên một nắm đất cát. Cũng chờ tới lúc Lâm Uyển tới gần, sau đó Mục Vũ Phi nhanh chóng vung tay ném vào ở trên mặt của cô ta. Lâm Uyển hô lên một tiếng kinh sợ, tiếp sau đó liền bị Mục Vũ Phi áp xuống ở trên mặt đất. Chờ đến khi Lâm Uyển có thể nhìn thấy được rõ ràng, thì Mục Vũ Phi đã sớm nhảy ra rất xa, dáng vẻ đằng đằng sát khí giống như một con báo nhỏ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Mục Vũ Phi khoát tay nói: "Tôi cảm thấy không cần phải tiếp tục đánh nhau nữa. Cô vẫn cho rằng ngày trước tôi đánh cô chẳng qua là là lấy gia thế đè nặng cô. Kỳ thực ở trong mắt của tôi, cô tiến vào được trong trường quân đội, chẳng qua chính là đi vào bằng mối quan hệ. Năng lực thể chất của cô không có, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến cũng không tốt. Tôi đánh nhau với cô là liều mạng, nhưng cô lại chỉ là vì đòi lại mặt mũi."
Lâm Uyển nhìn Mục Vũ Phi trong miệng đầy sự khổ sở. Cô ta không có cách nào khác không thừa nhận Mục Vũ Phi đã nói rất đúng. Nhớ lại năm đó cô ta tiến vào trong trường quân đội, quả thật có chút đi vào bằng con đường không chính đáng. Tuy rằng vài năm nay cô ta cũng có huấn luyện thật, thế nhưng mà đối chọi với Mục Vũ Phi mà nói, Lâm Uyển vẫn còn kém nhiều lắm. Từ ba năm trước Lâm Uyển đã bị nhục nhã, cô ta vẫn nghĩ cách muốn báo thù. Thế nhưng mà cho đến bây giờ, cô ta mới ngộ ra rằng, thì ra các cô không chỉ có không phải là người trong cùng một thế giới, hơn nữa lại còn không phải là người trong cùng một tầng lớp nữa. Thôi, chung quy bất quá cũng chính là si mộng của chính mình mà thôi, cũng là do mình tự chuốc lấy. Lâm Uyển lắc lắc đầu, xoay người biến mất ở trong tầm nhìn của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi tùy tiện đưa tay nhặt lên một hòn đá ở trên đất, đứng lên nhìn về phía lùm cây thấp bé ở phía sau, lườm một cái.
"Đi ra ngay!" Cô nói giọng lạnh tanh. Người lính cúi đầu không nói.
Thấy không có người trả lời, Mục Vũ Phi vung tay ném cục đá trong tay về phía trong bụi cây. Không đợi tảng đá rơi xuống đất, liền đã bị một người đón ở lòng bàn tay.
Vũ Thiên đứng lên, cũng theo mệnh lệnh của anh, hai người lính phía sau cũng đứng dậy.
"Mấy người đang làm điều tra sao?" Mục Vũ Phi không hiểu.
"Không phải! " Vũ Thiên ném bỏ hòn đá trong tay xuống đất, hướng về phía Mục Vũ Phi, nói: "Anh đang ở cùng với bọn họ, nói với bọn họ rằng không muốn dẫn bọn họ đi, kết quả liền gặp hai người đi tới đây. Cho nên anh mới bảo bọn họ ẩn núp ở chỗ đó."