"Cái vòng tròn này của chúng ta không phải là vẫn luôn luôn như vậy hay sao? Có tiền thì không thể như có quyền, nhưng mà có quyền lại phải dựa vào có tiền. Phụ nữ không có tiền không có quyền muốn sinh tồn được ở chỗ này, nhất định sẽ phải có chỗ để dựa vào." Doãn Tiểu Nhu lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
Hai người nói chuyện phiếm không bao lâu, Doãn Tiểu Nhu cũng bởi vì Viên Kỳ Chí gọi điện thoại tới, liền trốn qua một bên để nghe điện thoại đi. Mục Vũ Phi vốn muốn đi tới trong hoa viên để hít thở không khí, nhưng mà không đợi cô đứng dậy, một bóng dáng liền đến ngồi ở bên cạnh cô.
Hứa Phàm sắc mặt âm tình bất định nhìn Mục Vũ Phi, xiết chặt nắm tay đã ở run nhè nhẹ. Anh đã biết được thân phận của Mục Vũ Phi. Sau một thời gian thật dài bị vây trong trạng thái mê mang, qua vài năm tiếp xúc với Mục Vũ Phi, Hứa Phàm vẫn luôn luôn cho rằng Mục Vũ Phi chỉ là một bà mẹ độc thân, dịu dàng thiện lương. Nhưng mà cho tới tận bây giờ, Hứa Phàm vẫn chưa từng bao giờ nghĩ rằng lai lịch của Mục Vũ Phi lại sẽ lớn đến mức như vậy! Anh nghĩ muốn bắt buộc bản thân mình phải buông tha đoạn tình cảm này đối với Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà, nghĩ đến việc suốt mấy năm nay trong lòng Mục Vũ Phi vẫn chỉ có một mình Vũ Thiên mà thôi, Hứa Phàm liền khó có thể ức chế được sự kích động ham muốn đối với cô. Chính anh cũng biết, loại ý nghĩ này chính là căn nguyên của sự kiên trì của tình yêu của anh đối với Mục Vũ Phi, khiến cho trong lòng anh sinh ra niềm hi vọng, khiến cho anh cũng muốn có đoạn cảm tình này.
Mục Vũ Phi không biết Hứa Phàm suy nghĩ cái gì, chỉ có thể lạnh mặt nói: "Hứa Tam Thiếu không biết đến tìm tôi có phải là có gì muốn nói hay không?"
"Phi Phi, em có bằng lòng đi theo tôi hay không?" Hứa Phàm nhìn Mục Vũ Phi vẻ đe dọa, hỏi cô,
"Hứa Tam Thiếu vẫn đừng nên nói giỡn như vậy thì hơn! Tình cảm của hai vợ chồng chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, tại sao tôi lại phải nghĩ muốn đi cùng với người khác kia chứ?"
"Anh ta không thể mang hạnh phúc đến cho em được! Ngay cả việc anh ta cần phải ở bên cạnh em như lúc này mà anh ta cũng không thể nào làm được!"
"Vậy thì đã làm sao kia chứ?" Mục Vũ Phi ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại, "Xin hỏi Hứa Tam Thiếu có cái gì đảm bảo cho tôi được hạnh phúc đây? Tôi yêu chồng tôi! Còn anh ở nơi này bắt buộc tôi phải yêu anh, như vậy có phải là rất không đáng tin rồi hay không?"
Bọn họ đứng lùi lại ở phía sau cái bàn ở gần trong hội trường, cũng không vắng lặng lắm. Ở bên cạnh có một số người khác, cũng loáng thoáng nghe được tiếng bọn họ tranh cãi, đều ào ào di động bước chân đến muốn nghe chuyện cho rõ ràng.
Hứa Phàm bị lời nói châm chọc khiêu khích của Mục Vũ Phi kích thích, gân xanh trên cái trán nổi gồ lên, sau đó liền đứng thẳng người dậy, vỗ mạnh lên cái bàn một cái. Nếu có thể, Mục Vũ Phi vẫn rất muốn nói chuyện hòa nhã cùng Hứa Phàm một chút. Dù sao Hứa Phàm cũng chỉ là hồ đồ một lúc mà thôi. Nhưng mà, hiện tại Mục Vũ Phi thân là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ, bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn vào cô như vậy. Họ chỉ chực chờ Mục Vũ Phi xấu mặt! Mục Vũ Phi phải làm chi đến một giọt nước cũng không rỉ ra ngoài, không thể hạ thấp mình để cho người khác dèm pha. Cho nên đúng vào giây phút Hứa Phàm đứng dậy có hành động kia, Mục Vũ Phi liền vươn tay ra, đột ngột tát mạnh cho Hứa Phàm một cái. Lực đạo của cái tát kia lớn đến mức khiến cho thân hình của Hứa Phàm không thể giữ được ổn định, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Hôn lễ hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người đều không ai biết Vũ thiếu phu nhân làm sao lại gây ra sự ồn ào như vậy! Tại sao ở trong hôn lễ của người khác lại đánh người như thế? !
Hứa Liêm và Hứa Nhân nghe được tin tức sau đó liền nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy xem Hứa Phàm và Mục Vũ Phi đang giằng co bọn họ đều có chung một cảm giác xấu. Hứa Phàm từ nhỏ luôn làm cho người ta có cảm giác anh chính là một người nho nhã ôn nhuận. (*) Thế nhưng mà chỉ có người trong nhà họ Hứa thì mới biết được Hứa Phàm kỳ thực là một con người có tính cách cực kỳ cực đoan, làm việc chưa bao giờ chú ý hậu quả.
(*) Chỉ người có tính cách điềm tĩnh, ôn hòa, không nóng không lạnh.
"Chị dâu, thế này là. . ."
Mục Vũ Phi vẫy vẫy tay ngắt ngang câu hỏi của Hứa Liêm. Cô cười lạnh nói với Hứa Phàm: "Phiền toái mời Hứa Tam Thiếu hãy tự trọng cho. Anh có thể không biết xấu hổ, nhưng mà tôi vẫn còn cần thể diện của mình! Hay là nói, Hứa thiếu gia cảm thấy nhà họ Vũ và nhà họ Mục của tôi đều là người chết cả, cho nên anh có thể theo đuổi và đối xử với tôi lỗ mãng như vậy?"
Một cảnh tượng không thể nào ngờ tới. Lời nói này của Mục Vũ Phi thực sự vô cùng ác độc. Lời nói làm cho Hứa Phàm trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, đầy xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hai mắt của Hứa Phàm nhìn Mục Vũ Phi giống như muốn phun ra lửa vậy! Anh thật sự không thể tin được, Mục Vũ Phi vậy mà ở ngay trước mặt mọi người như thế, lại có thể làm cho mình không thể xuống đài được như thế!