Bọn nhỏ thật thân cận với ba ba của chúng. Điều này làm cho Vũ Thiên cực kỳ kinh ngạc. Bất quá Mục Vũ Phi lại rất ưu phiền. Hai đứa nhỏ này cho thấy rõ ràng có ba ba là không cần mẹ nữa, cho dù là tắm rửa cũng đều không cần nhờ tới mẹ, phải cứ tắm cùng với ba ba mới chịu. Mục Vũ Phi phẫn nộ rồi! Ai nói đứa nhỏ tương đối gần gũi với mẹ kia chứ? Mục Vũ Phi cô mang thai 8 tháng, gian gian khổ khổ mới sinh ra bọn chúng. Sau đó lại vất vất vả vả nuôi bọn chúng lớn lên, tưởng dễ dàng lắm sao? Lần này ba ba bọn trẻ chính là miếng mồi ngon rồi, cô là chó con, giờ không được để ý tới!
"Em không phục!" Mục Vũ Phi bĩu môi nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Thiên đang ngồi ở trên ghế dựa.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi một cái, ôm lấy người của cô, hôn lên đôi môi của cô.
"Anh không phải là có ý tứ này!" Mục Vũ Phi xù lông. Cái người này thật không đứng đắn, không nhận ra hiện tại cô chính là đang phải chịu nhận sự bi thương hay sao? Rất có thể hù dọa, trêu ngươi rồi !
Vũ Thiên cười nhẹ. Cô vợ nhỏ của anh vẫn luôn luôn là có ý tứ như vậy, mỗi lần đều có thể bị anh trêu chọc cho xù lông. Thấy sắc mặt của Mục Vũ Phi không tốt, Vũ Thiên vội vã chỉnh đốn lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Các con thân cận với anh không phải là rất tốt hay sao! Ít nhất những sai lầm giới tính có thể nhân cơ hội này, sẽ được anh sửa chữa lại cho bọn chúng."
Mục Vũ Phi tin rằng, trong người Vũ Thiên thực sự có quỷ rồi ! Thấy cô không tin, Vũ Thiên gọi bảo bối đến gần. Bọn nhỏ cao hứng chạy tới ngồi vào trên đùi của ba ba.
"Các con có thích làm người đàn ông giống như ba ba hay không?" Vũ Thiên chống cằm hỏi.
Hai đứa trẻ con liền liều mạng gật đầu. Trước kia hai đứa trẻ đều cảm thấy mẹ thật khá, làm các cô gái nhỏ giống như mẹ thì nhất định là sẽ được rất cưng chìu. Nhưng tới khi nhìn thấy ba ba của mình, thì bọn trẻ liền ngộ đạo ra rồi, ba ba của chúng mới là đạo lý của sinh mệnh!
Mục Vũ Phi chống đỡ tường nuốt xuống một ngụm máu tươi. Thì ra câu nói kia chính là sự thật, xảy ra sự giả mạo, sớm muộn là sẽ phải trả giá. Xem ra việc cô luôn luôn coi con trai của mình là con gái để nuôi dạy, rốt cục sự báo ứng liền rơi ở trên đầu mình rồi.
Chuyện đến rồi qua đi. Mục Vũ Phi từ sau lưng Vũ Thiên, ôm lấy cổ của anh, tỏ vẻ rất là tủi thân cọ xát vào cổ của anh. Trước kia hai đứa nhỏ dính lấy cô bao nhiêu, thì bây giờ có thể nói, hiện tại hoàn chỉnh là một hình mẫu của tệ có sắc quên nghĩa! Mục Vũ Phi có chút bị tổn thương.
Vũ Thiên thấy cảm xúc của Mục Vũ Phi uể oải, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai anh đưa mấy mẹ con đi dạo chơi ở ngoại thành nhé!"
★☆★☆★☆
Vũ Thiên dẫn theo Mục Vũ Phi cùng với hai đứa nhỏ không biết phải cho xe chạy về hướng nơi nào. Hai đứa trẻ cùng hứng trí bừng bừng nhìn phong cảnh đồng ruộng chạy như bay bên ngoài cửa sổ xe ô tô. Bọn trẻ cao hứng đến nỗi, ngồi ở trên băng ghế sau xe, cứ gọi tới gọi lui. Mục Vũ Phi thì lại không được hưng trí tốt như vậy. Buổi tối một ngày hôm trước, cô đã bị Vũ Thiên ép buộc đến không còn khí lực nữa. Lúc này cô đang điều cỉnh cho ghế trước thấp xuống, nằm ở trên đó để nghỉ ngơi. Thể lực của Vũ Thiên càng ngày càng tốt. Hơn nữa anh lại nhu cầu của anh lại có chút hơi bị vô độ, tựa như là dồn lại toàn bộ tinh lực suốt ba năm vừa qua mà phát tiết vào trên thân thể cô vậy. Mục Vũ Phi có chút khổ không thể tả. Vũ Thiên nhìn thấy bộ dạng mỏi mệt của Mục Vũ Phi liền không nhịn không được mà bật cười ra tiếng. Xem ra là anh đã làm mệt đến cô rồi.
Xe chạy không sai biệt lắm hết khoảng hai giờ, Vũ Thiên mới đưa vợ con mình ra đến vùng ngoại thành, tới một khu vực thoáng đãng. Mục Vũ Phi hồi nhỏ đã tới nơi này. Nhưng từ khi cô trưởng thành thì cũng đã không còn có cơ hội trở lại chốn cũ nữa rồi. Lần này đến đây, cũng giống như hồi trước, Mục Vũ Phi cũng có chút hưng trí bừng bừng. Mục Vũ Phi và Vũ Thiên một người ôm một nhóc tì của mình, đi qua chiếc cầu cong bằng đá, đi qua bậc thang bằng đá, xuyên qua thác nước đang đổ nước ào ào. Bọn họ bước đi từng bước một, đi cực kỳ chậm, thật hưởng thụ giờ khắc an bình này. Hai cậu nhóc kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nhìn thấy được cảnh sắc xinh đẹp như thế, hưng phấn đến mức từ trong trong lòng cha mẹ liền nhảy bật ra, trêu chọc đàn cá chép lớn ở trong ao một hồi. Sau đó lại cùng nhau tóm lấy đám cỏ xanh ở trên thảm cỏ xanh nhạt, chơi đùa vui vẻ không thôi.
Vũ Thiên và Mục Vũ Phi mang theo bọn nhỏ đi đến một bãi biển nhân tạo bên hồ để nghỉ ngơi một chút. Cát ở trên bờ đều được chở về từ nước ngoài tới, những hạt cát mịn màng không thể cứa đứt được gan bàn chân non nớt bọn nhỏ.