Những ngày Mục Vũ Phi không có ở nhà, nhà họ Vũ và nhà họ Mục đều nhất trí dùng lời nói để nói rằng, do sức khỏe của Mục Vũ Phi không tốt cho nên đã đưa cô cùng với đứa nhỏ ra nước ngoài để tĩnh dưỡng. Đối với phương diện này, Vũ Thiên nắm chắc cực kỳ tốt. Nếu có ai dám chất vấn anh liền lập tức chỉnh đốn người đó luôn. Vì vậy Mục Vũ Phi càng không hề phải chịu áp lực đối mặt với mọi người. Nhưng mà đối mặt với mấy người trong nhóm Tư Tư, Mục Vũ Phi liền triệt để hướng nội rồi. Mấy người phụ nữ kia, đối với việc Mục Vũ Phi bặt cô âm tín suốt vài năm như vậy, biểu hiện cực kỳ giận dữ, hơn nữa còn dùng một thái độ giống như nhìn thấy kẻ địch vậy để mà đối đãi với cô. Vũ Thiên đối với những thái độ này chỉ bình luận có một chữ: Nên!
Được rồi! Thấy các cô gái kia dùng ngòi bút làm vũ khí đối bản thân mình, chỉ hận không thể nghiền xương của cô thành tro, Mục Vũ Phi quỳ xuống. Cô thừa nhận bản thân mình quỳ gối tại đây chính là đã rơi vào tay những cô gái tàn nhẫn này rồi! Mấy người phụ nữ kia vẫn còn chưa hết giận, kéo Mục Vũ Phi đi đến khách sạn tốt nhất ở thành phố A tàn nhẫn làm thịt cô một chút mới quên đi mọi chuyện. Mục Vũ Phi nắm bắt cái ví tiền của bản thân mình bẹt dí như vậy liền cảm thấy buồn bực. Cô bây giờ còn không có tiền cho con trai nữa, ít nhất là khi con trai đòi vui vẻ, ai nhìn thấy đều nhét hồng bao, làm cho ống tiền xu tiết kiệm của hai đứa trẻ đều sắp nổ tung lên rồi, mà bản thân cô đến chỗ nào cũng đều ganh tỵ.
Mục Vũ Phi nằm sấp ở trên ghế sofa xem ví tiền của mình cảm thấy thật buồn bực. Xoa bóp phải xoa bóp trái, một đồng tiền đều hận không thể chà xát thành hai đồng tiền. Vũ Thiên nhìn thấy bộ dạng uể oải không chút phấn chấn nào của Mục Vũ Phi, liền nhíu nhíu mày. Anh cũng không hề khắt khe gì đối với cô. Chi phiếu anh vẫn đặt ở bên dưới chiếc nệm giường, bên cạnh chỗ cô vẫn giấu tiền ngày trước, vì sao cô vợ nhỏ ngu ngốc này của anh lại luôn luôn không phát hiện ra nhỉ?
"Đi, để anh dẫn em đi ăn hàng nhé." Vũ Thiên kéo thân thể của Mục Vũ Phi lại
Cái gọi là Đại Bài Đương kia chính là không có liên quan gì đến thân phận, là nơi mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu. Mục Vũ Phi tùy tiện mặc một chiếc váy dài hoa nhỏ, cô chỉ búi tóc lên kiểu công chúa liền xong việc rồi. Vũ Thiên không hổ là xuất thân từ đẳng cấp cao. Thời gian rèn luyện dài như vậy, thế nhưng ở trên người anh đến một vết sẹo cũng không hề có. Anh là người đúng tiêu chuẩn là chiếc móc treo quần áo. Cho dù là Vũ Thiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng thôi, nhìn cũng đẹp trai đến kinh thiên động địa. Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên, hai mắt trực tiếp bốc lên như sao sáng. Vũ Thiên nghiêm mặt ý bảo với cô đừng dùng cái kiểu nhìn mê sắc như vậy. Bộ dạng biểu cảm này nhìn còn ra cái bộ dáng gì nữa! Mục Vũ Phi nhún nhún vai vẻ không sao cả, ông chồng của nhà mình sao bản thân mình lại không thể nhìn được chứ? Có giở trò lưu manh lột sạch ra thì pháp luật cũng vẫn cho phép kia mà? !
Nhưng mà khi đến Đại Bài Đương, Mục Vũ Phi liền ngây người ra một lúc, thật sự có cực kỳ nhiều người! Nam nam nữ nữ, đều có đôi có cặp. Vũ Thiên nói nơi này đều là bạn cùng phòng hồi học đại học cùng với anh. Lão Ngũ sắp kết hôn, liền hẹn mọi người cùng ra đây để họp mặt. Sau một phen giới thiệu, giờ Mục Vũ Phi mới biết, năm đó ở phòng ngủ Vũ Thiên là lão Đại, còn gọi là lão Nhị như vậy thì dị thường tà ác, không có người nào muốn, cho nên tiếp tục xếp xuống dưới chính là lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ.
"Chị dâu cả vì sao nhìn thấy quen mắt như vậy nhỉ?" Lão Tam gãi đầu nghĩ nửa ngày cũng vẫn chưa thể nào nghĩ ra được nguyên cớ. Lão Tứ vội vàng giúp đỡ cho lão Tam, nhỏ giọng nói. Đó chính là hoa hậu giảng đường khi bọn họ đang học đến năm thứ hai, sau này không phải là đã ra nước ngoài hay sao.
Lão Tam như bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó đầy hưng phấn mà nói với Mục Vũ Phi: "Năm đó chị dâu đúng là uy phong lẫm liệt vô cùng! Rất nhiều lần tụi con trai trong nhóm chúng tôi đều nôn nóng sốt ruột mà nghĩ cách để mời chị dâu tới. Kết quả chị dâu vừa học đại học, lão Đại liền lên tiếng nói đây là người phụ nữ của anh ấy! Ai mà động vào, người ấy chết luôn!"
VVũ Thiên lúng túng ho khụ khụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua bên đó. Lão Tam lập tức biết mình thế nàychính là đang chém gió, cũng tựa như đã chót dại vỗ vào đùi ngựa để nhảy lên vậy, lập tức câm như hến.
Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên vẻ bỡn cợt, đắc ý. Cái đuôi cũng đã giương cao lên, phỏng chừng một trận gió đều có thể thổi cô bay thẳng lên tận trời rồi.