Vũ Hạo Dân xoa xoa đầu của Vũ Ngôn đầu, nói với Vũ Thiên: "Anh à, em nghĩ muốn để cho Vũ Ngôn đi theo với em. Về sau cháu sẽ làm con nuôi của em và Dư Mẫn."
"Anh lại nghĩ rằng, Phi Phi càng hy vọng thằng bé được làm con của vợ chồng anh hơn đấy." Vũ Thiên không đồng ý.
"Chú, cháu và chú Hạo Dân đã từng thương lượng với nhau rồi. Cháu không thể làm con nuôi của chú được! Như vậy, những người khác trong nhà sẽ nói ra nói vào đối với cháu. Cháu đã chịu đựng đủ cuộc sống như vậy rồi." Ánh mắt của Vũ Ngôn đầy kiên nghị nhìn lại Vũ Thiên.
Sắc mặt của Vũ Thiên tối sầm lại! Anh không cần biết người khác sẽ nói cái gì, anh chỉ hy vọng Vũ Ngôn có thể được sống một cuộc sống tốt đẹp nhất. Đây cũng chính là mong muốn của Mục Vũ Phi. Nếu như Vũ Ngôn làm con nuôi của vợ chồng anh, như vậy về sau này Vũ Ngôn sẽ chính danh chính ngôn thuận là tiểu tiểu thiếu gia của nhà họ Vũ. Còn tương lai Vũ Ngôn sẽ là người kế thừa gia nghiệp của anh.
Vũ Ngôn biết Vũ Thiên nghĩ đến chuyện gì, lắc lắc đầu nói: "Chú, cháu cũng không mhuoon Nhà họ Vũ sản nghiệp, rất mệt. Nếu ngươi kiên trì, ta sợ ta lớn lên về sau hội không chịu nổi người khác nói ta danh bất chính, ngôn bất thuận. Nhưng mà nếu như cháu làm con trai của chú Hạo Dân, cháu sẽ có thể tiến vào bộ đội! Đó chính là mong muốn của cháu, đồng thời cũng có thể thực hiện được một phần tâm nguyện của chú Hạo Dân ạ."
Vũ Thiên còn đang định ngăn cản, lại thoáng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, Nam Mộc lái xe đi đến bên ngoài cổng lớn, mở cửa xe ôm xuống hai đứa nhỏ!
"Việc này để sau này hãy nói, chỉ có điều là chú không đồng ý." Vũ Thiên dứt lời cũng liền chạy nhanh về hướng phòng khách.
Mọi người trong nhà họ Vũ đang đánh giá hai cô bé xinh xắn, trong ánh mắt đều toát ra một vẻ kinh ngạc. Ngũ quan của hai đứa nhỏ này thật tinh xảo, làn da non nớt trắng nõn, lớn lên tất nhiên sẽ là hai mỹ nhân xinh đẹp! Chỉ có điều là, cũng không biết hai đứa trẻ này là con cái nhà ai. Chỉ nghe Nam Mộc nói hai đứa trẻ này đến đây để tìm Vũ Thiên.
Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối níu chặt lấy ống quần của Nam Mộc trốn vào sau lưng của ông. Hai đứa trẻ đã từngcho rằng, nhà của chú đã thật sự vô cùng xa hoa rồi. Thế nhưng mà ngôi nhà cổ của nhà họ Vũ đây thì lại càng khí thế hơn. Hai đứa trẻ nhìn nhìn quần áo đang mặc trên người của bản thân đã có chút bị bạc màu hơn, mím môi có chút không biết làm sao.
"Vũ thiếu, có người đưa hai đứa trẻ đến tìm ngài. Người đó nói là mẹ của bọn trẻ gặp phải một chút phiền phức. Tôi không biết phải giải quyết như thế nào, liền dẫn hai đứa nhỏ đến đây." Nam Mộc nói xong đẩy đẩy hai đứa trẻ ra.
Nhìn thấy hai đứa trẻ có chút sợ hãi, Vũ Thiên đưa tay ra, ôm lấy bọn chúng vào trong ngực, biểu cảm trở nên mềm mại hơn, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nhìn thấy chú liền bị mất hứng rồi sao?"
Cố Bảo Bảo cắn cắn môi, lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: "Nhà chú thực sự là rất có tiền đấy nhé!” Vũ Thiên nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, bất đắc dĩ ôm hai đứa trẻ đi đến ngồi ở trên ghế sofa.
Cố Bảo Bảo mất hứng, níu chặt lấy cổ áo Vũ Thiên vùi mặt vào ở trong cổ của Vũ Thiên, vẻ đầy tủi thân, nói: "Ở tiểu khu chúng cháu, những đứa nhỏ con cái của người có tiền đều thích bắt nạt chúng cháu. Nhà của chú lại có tiền như thế, liệu bảo bối có phải cũng sẽ bị khinh thường và sỉ nhục hay không ạ?"
Lời nói kia của con trẻ đã khiến cho trong lòng mọi người ở trong nhà họ Vũ cảm thấy đau xót. Mọi người đều không khỏi biến đổi biện pháp để dỗ cho hai đứa trẻ trở nên cao hứng.
Ông cụ Vũ ôm lấy Cố Bối Bối dùng râu đâm chọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu, có chút đau lòng hỏi: "Trước kia cháu đã phải nhận rất nhiều sự khinh thường phải không?"
Cố Bối Bối bị râu của ông cụ Vũ chọc vào, kêu lên oai oái, bưng mặt, nước mắt ròng ròng, nói: "Đau quá ạ, ông nội không ngoan, ông không chịu cạo râu chó sạch sẽ giống như chú vậy. Chỉ là, ông nội tốt hơn nhiều so với những người kia! Mấy người đó đều thích nói bảo bối là đứa nhỏ con hoang, là kẻ quê mùa, là loại trẻ con hư hỏng, có nuôi dưỡng mà không có mẹ dạy."
Vũ Ngôn nghe thấy bọn trẻ nói như vậy, thần sắc liền ảm đạm xuống. Cậu bé nghĩ đến mình cũng là người không còn ba mẹ, liền càng không khỏi có thêm sự đồng cảm đối với hai đứa trẻ kia.
Vũ Thiên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt híp lại liền nhớ lại đến Lý tiểu Thi. Xem ra Lý tiểu Thi chỉ là một người trong số những người đó. Hẳn là đã có không ít người rất thích ức hiếp hai đứa nhỏ đáng thương không có cha kia.
"Chú, nhìn mặt chú rất đáng sợ đấy ạ." Cố Bảo Bảo liền nhéo lên mặt Vũ Thiên mặt. Vũ Thiên tự biết là mình đã bị luống cuống, vội vã trở nên ôn hòa, cười cười đối với Cố Bảo Bảo.