Nỗi oán hận của Liệt Dương đối với người nhà họ Dương thì không cách nào tiêu trừ. Người mẹ thân yêu nhất của anh đã bị chết ở trong này, nhưng khi nhìn đến người cha lúc này dung nhan đầy sự tang thương và nước mắt từ trong tròng mắt cứ tuôn đầy mặt, thì trái tim của anh lại mềm nhũn ra. Liệt Dương không phải không thừa nhận, người cha của anh bây giờ thật sự tốt lắm. Nghiêm túc mà nói, ông chính là một người cha hiền. Người vợ kế của ông hiện tại cưới về, thì lại tự cho mình chính là đại phu nhân. Đối với việc Dương Hoa Phong mất tích như vậy, đối với bà ta mà nói, chính là đã tạo thành một kích thích quá lớn. Bà ta đã tranh đấu nhiều năm như vậy, cãi cọ nhiều năm như vậy, không phải là để giành được vị trí hiện tại đang ngồi hay sao! Thế nhưng mà, con trai của mình lại mất tích như vậy? Con trai mình thì mất tích mà con trai của người đàn bà kia thì lại đã trở về? Bà ta oán độc khóc rống, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng.
Dương Phàn Cương bị sự huyên náo của người vợ kế của mình đến đau đầu mà không biết phải làm thế nào. Nhưng mà mục đích tạo áp lực khiến cho Dương Phàn Cương không có cách nào khác lại phải phái người đi tìm. Chỉ vẻn vẹn có nửa tháng rời, tóc của ông đã liền trở thành hoa râm rồi. Liệt Dương mềm lòng, liền lén nói với ông một ít tình hình. Dương Phàn Cương nghe xong liền kinh hãi không thôi. Mục Vũ Phi chính là người tối quan trọng trong tím của Vũ Thiên. Tuy rằng bên ngoài nhà họ Vũ đã tuyên bố rằng Mục Vũ Phi đang ở nước ngoài để tĩnh dưỡng, nhưng mà những người biết chuyện lại vẫn biết được trong việc này là đã có chuyện gì đó xảy ra. Vũ Thiên từ sau khi Mục Vũ Phi bị mất thì tính tình lại càng có thay đổi lớn. So với trước kia thì anh lại càng thêm lãnh khốc, âm trầm, thủ đoạn lại càng thêm sát phạt quả quyết. Mà việc Mục Vũ Phi mất tích, cùng với hàng loạt những chuyện mà nhà họ Vũ đã trải qua kia, thì tất cả sự tình xảy ra đều có con trai thứ của ông tham dự vào! Dương Phàn Cương nghe xong mồ hôi lạnh đều toát hết ra ngoài. Ông cụ Mục chỉ có cảnh cáo ông như vậy, chính là đã hậu đãi đối với ông lắm rồi. Cho dù là nhà họ Vũ có tính toán triệt để quét sạch nhà họ Dương của ông ra khỏi thành phố A này, thì Dương Phàn Cương ông cũng chỉ có thể chịu chấp nhận mà thôi!
"Vậy. . . còn em trai của con?" Dương Phàn Cương chỉ nói được một nửa câu nói liền dừng lại, chính là run run rẩy rẩy nhìn con trai trưởng của mình.
Liệt Dương cũng chỉ là lắc lắc đầu. Mục Vũ Phi thật sự sẽ không giết Dương Hoa Phong, nhưng mà việc Vũ Thiên nhốt Dương Hoa Phong lại là điều không thể tránh được. Sợ là suốt cuộc đời còn lại đều sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Dương Phàn Cương liền thất hồn lạc phách ngã ngồi ở trên ghế so pha, bộ dáng càng thêm già cỗi bi thương rồi. Cho tới bây giờ, Dương Phàn Cương chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện, người con trai út mà bản thân mình luôn luôn yêu thương chiều chuộng kia, sẽ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như thế.
Hiện tại biện pháp duy nhất, chỉ có trông chừng xem nhà họ Vũ có thể nể tình mặt mũi của Liệt Dương, mà không diệt trừ nhà họ Dương. Còn về phần đứa con trai út kia của ông. . . Dương Phàn Cương lắc lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ có thể là nghe theo mệnh trời mà thôi
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi giải quyết xong Dương Hoa Phong, vốn dĩ là tâm tình phải trở nên tốt hơn, nhưng mà cô luôn không ngừng nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Dương Hoa Phong. Ngày ấy, Dương Hoa Phong níu chặt lấy ống quần của dượng, nhìn cô vẻ đầy lo sợ bất an, vẻ mặt đều mang bộ dáng ngây ngô. Thời gian quả nhiên là có sức lực thật mạnh mẽ, có thể khiền cho sự thiện tâm của một người trở nên bị phai mờ đi. Mục Vũ Phi phiền chán mở máy vi tính ra chơi trò chơi. Nhưng mà vừa mới lên trò chơi cô liền cảm thấy buồn bực. Mộ Trầm tựa như tâm tính tốt lắm thì phải, bộ dáng giống như được được điêu khắc kia đứng ở trước mặt cô.
Bách tư bất đắc kỵ tỷ: Đại ca, ngài chớ nên đi cùng với ta như vậy được không?
Mộ Trầm: Thẹn thùng?
Mục Vũ Phi thầm mắng một tiếng. Cô còn tưởng rằng Mộ Trầm không còn ở chỗ này nữa rồi, kết quả đột nhiên hắn lại ra tiếng, dọa cho cô sợ chết khiếp. Không để ý tới Mộ Trầm nữa, Mục Vũ Phi trực tiếp cưỡi lên Tiểu Bạch mã đi lên hệ thống. Mộ Trầm vừa thấy Mục Vũ Phi muốn bỏ đi, cũng triệu hồi con thú của mình ra, cưỡi lên đó. Mục Vũ Phi vừa nhìn thấy, lại không thể bình tĩnh được nữa rồi. Dựa vào cái gì mà con thú của Mộ Trầm đang cưỡi kia lại chính là con Chu Tước (*), con thú đẹp duy nhất trong hệ thống, được hệ thống đưa tặng để anh ta cưỡi như vậy. Còn chính mình lại chỉ là một con tiểu Bạch Mã thiếu dinh dưỡng như vậy chứ!
(*) Chu Tước: Chu Tước thời cổ còn gọi là Chu Điểu (朱鳥 - con chim màu đỏ) là linh vật thiêng liêng có hình tượng là một con chim sẻ (tước - 雀), có màu đỏ (chu - 朱) là màu của hành Hỏa. Chu Tước đại diện cho yếu tố Hỏa, hướng Nam và mùa hạ.
Bách tư bất đắc kỵ tỷ: Ngươi là một nam nhân, lại cưỡi con chim như vậy, quả nhiên là độc lĩnh phong tao (*)!
(*) Độc lĩnh phong tao: từ cổ. Dịch nghĩa: Một mình đứng đầu.