Mỗi lần Mục Vũ Phi nghĩ đến Cố Tiểu Khê, cũng không nhịn được lại muốn rơi nước mắt. Cô biết Cố Tiểu Khê yêu Lương Ngọc Tường, yêu đến tận cốt tủy, yêu đến hận ý khó tiêu. Thế nhưng cuối cùng Cố Tiểu Khê lại lấy loại phương thức quyết tuyệt kia để tiến hành phát tiết đối với Lương Ngọc Tường! Mà Lãnh Phong lại có tâm đối với Cố Tiểu Khê. Đến cuối cùng, Lãnh Phong đã chọn phản bội Lương Ngọc Tường, để thành toàn cho tâm ý của Cố Tiểu Khê. Từ khi Cố Tiểu Khê bị chết ở trong trận hoả hoạn đó, Lãnh Phong đã không còn cười nữa. Mỗi lần gặp nhau nhìn Lãnh Phong đều luôn mang một vẻ cô đơn như vậy.
Trong lòng Mục Vũ Phi lại đau nhói lên. Cô biết Lãnh Phong kỳ thực cũng không muốn thăm nom, gặp gỡ ba mẹ con cô. Bởi vì mỗi khi thấy ba mẹ con cô, Lãnh Phong đều sẽ không nhịn mà được nhớ tới Cố Tiểu Khê đơn thuần thiện lương! Như vậy sẽ làm cho anh thống khổ.
"Mẹ ~ hôm nay con nhìn thấy có một anh trai rất đẹp trai nhé! Chúng con có thể gả cho anh ấy được không ạ?" Cố Bối Bối cầm cái thìa trong tay quơ quơ về hướng Mục Vũ Phi.
"Không được!" Mục Vũ Phi lại đen mặt rồi. Chuyện này đều do lỗi của cô cả. Nếu như không phải bởi vì Mục Vũ Phi muốn che giấu thân phận của cô cùng với hai đứa nhỏ, cố ý để cho hai đứa nhỏ sống với thân phận là con gái, thì trong tiềm thức của hai đứa nhỏ liền sẽ không có ý nghĩ rằng, mình chính là con gái. Nghĩ đến câu nói của đứa nhỏ tương lai muốn gả cho một bé trai như vậy, Mục Vũ Phi liền cảm thấy như trời cao sụp xuống, đất bằng nghiêng đi vậy. Điều này sẽ khiến cho Mục Vũ Phi sẽ phải đối mặt với mọi người trong nhà họ Vũ, nhà họ Mục như thế nào đây?
"Nhưng mà, anh ấy nhìn rất đẹp trai mà, có phải không chị?" Cố Bối Bối tủi thân, lôi kéo Cố Bảo Bảo vào làm đồng minh cho mình.
Thấy em gái của mình bị uất ức như vậy, Cố Bảo Bảo không chịu được, dùng ngôn từ nghiêm túc nói: "Mẹ, trên ti vi vẫn nói, tự do yêu đương đó!"
Mục Vũ Phi vươn hai tay ra, nắm chặt lấy mặt của hai đứa trẻ, cười nói vẻ đầy âm hiểm: "Tự do yêu đương hả? Được thôi, chờ đến khi mẹ chết đã, thì hãy lại tiếp tục nói nhé!"
Hai đứa trẻ bị Mục Vũ Phi bóp chặt gương mặt như vậy, nước mắt lưng tròng, nhưng lại không dám phản kháng. Mẹ của các bé nhìn dường như có vẻ rất dịu dàng như nước, nhưng kỳ thực tính tình thì cực kỳ đáng giận. Không có việc gì liền bắt nạt các bé, buổi tối còn kể chuyện ma quỷ ngày xưa cho các bé nghe. Rõ ràng chính mẹ của các bé cũng sợ chết khiếp, nhưng mà vẫn muốn giương nanh múa vuốt để hù dọa các bé. Có một lần đang lúc mẹ kể đến đoạn quỷ mở cửa, thì có một trận gió to thổi mãnh liệt vào, mở tung cửa phòng ngủ, đã hù dọa cả ba mẹ con, làm cả ba người đều thét chói tai mãi không thôi. Các gia đình hàng xóm hốt ha hốt hoảng, chạy tới gõ cửa nhà của ba mẹ con rống gọi ầm ĩ một hồi lâu. Mọi người sợ mấy mẹ con cô nhi quả nữ bị xảy ra chuyện gì.
Thực dọa người! Hai đứa trẻ đều cùng nhau coi thường Mục Vũ Phi rồi.
Ăn xong bữa cơm chiều, hai đứa trẻ tự đùa, tự vui chơi với nhau, bắt đầu cùng nhau chơi trò ghép hình. Các bé thích nhất là ghép các mảnh ghép hình của các nhân vật, nhất là hình ảnh của tuấn nam mỹ nữ. Khi thật sự nhàm chán liền xé nát áp phích hoặc là tạp chí sau đó lại bắt đầu ghép lại với nhau. Mục Vũ Phi che mặt rồi! Điệu bộ này thực sự quá giống Vũ Thiên, thực quá giống!
Trước khi ngủ Mục Vũ Phi đều để cho các con của mình tổng kết lại xem một ngày bản thân đã làm những việc gì. Cô giáo dục hai đứa con của mình, mỗi ngày cũng phải có kế hoạch công việc.
"Chúng con vốn quyết định mỗi ngày sẽ làm năm chuyện tốt, năm chuyện xấu." Cố Bối Bối cau mày nói, "Thế nhưng mà chuyện tốt thật sự rất khó làm mẹ ạ. Cho nên chúng con liền quyết định mỗi ngày sẽ làm mười chuyện xấu!"
Cố Bảo Bảo ở một bên nói vẻ đầy bất mãn: "Em gái à, em chớ nói lung tung như vậy. Ngày hôm nay, chúng ta đã dắt bà cố nội đi qua đường cái, đây là chuyện tốt!"
Mục Vũ Phi vốn bi phẫn muốn chết, nhưng khi nghe được hai cô con gái của mình nói như vậy, trong lòng lại dấy lên niềm hi vọng, hưng trí bừng bừng hỏi: "Thật sao, thật vậy không? Có phải là bà cố nội đó đã khen các con hay không, hả ?"
"Vâng!" Cố Bảo Bảo đắc ý hếch cái cằm nhỏ lên, nói, "Bà cố nội nói chúng con đều là những đứa bé ngoan, rồi sau đó liền lại muốn trở lại phía đối diện của đường cái!"
Ôi mẹ kiếp! Mục Vũ Phi không nhịn được mà âm thầm tự nói tục, vì sao con của cô lại là những nhân tài như vậy chứ? Bọn chúng nhân tài đến mức làm cho Mục Vũ Phi cô thấy hoài nghi nghiêm trọng, đối với phương thức giáo dục mà mình đã đề ra?