Lương Ngọc Tường sau buổi xuất hiện lần đó liền biến mất. Cố Tiểu Khê cũng dần ổn định cảm xúc lại, thỉnh thoảng cũng có thể đến trò chuyện với Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi trong lúc mang thai, cũng giống như đại bộ phận các phụ nữ có thai khác, cô cũng có bổ sung tri thức và cũng biết được một số triệu chứng khi mang thai. Cho nên, đối với dấu hiệu sanh non cũng ghi nhớ rất rõ ràng. Cố Tiểu Khê sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn đang bị chảy máu, lại còn thường thường ôm bụng có vẻ đau đớn không chịu nổi. Quan trọng nhất là, khi cô gái nhìn đến bụng của mình, ở trên mặt luôn treo một biểu cảm buồn bã, thảm thiết đầy bi thương tuyệt vọng. Sau khi đã thăm dò đối với Lương Ngọc Tường xong, Mục Vũ Phi liền sáng tỏ rồi. Cô không biết giữa bọn họ rốt cuộc là đang tồn tại cái dạng hiểu lầm gì, mà lại khiến cho Lương Ngọc Tường giống như cầm thú vậy, chủ động làm nhục cô gái Cố Tiểu Khê đơn thuần.
Nhưng mà Mục Vũ Phi lại không thể hỏi. Cô chỉ sợ, khi mình hỏi đến sẽ làm tổn thương đến Cố Tiểu Khê, trái tim của cô gái nhỏ sớm bị vỡ nát thành mảnh nhỏ.
Nằm một tháng sau, Mục Vũ Phi đã có thể dần dần xuống giường đi lại được rồi. Cố Tiểu Khê luôn luôn một mực làm bạn ở bên người cô, chỉ sợ Mục Vũ Phi và đứa nhỏ sẽ xảy ra vấn đề gì.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
"Bên ngoài lạnh lẽo lắm." Cố Tiểu Khê lắc lắc đầu, tiện đà nói vẻ đầy chua sót, "Anh không cho phép em được đi ra khỏi cổng. Mà chỉ có một mình chị đi ra ngoài, thì em lại thấy lo lắng."
Mục Vũ Phi thở dài, bảo Cố Tiểu Khê dìu bước cho mình đi ra ngồi ở trên ghế so pha, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Cố Tiểu Khê biết Mục Vũ Phi cũng có một đoạn dĩ vãng chua xót, không nhịn được đau buồn, đến ngồi ở bên người Mục Vũ Phi cúi đầu âm thầm gạt lệ.
"Em làm mẹ nuôi của con chị nhé! Cho bản thân mình một dũng khí để mà sống sót." Mục Vũ Phi nắm tay Cố Tiểu Khê nói.
Cố Tiểu Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, tránh thoát khỏi tay Mục Vũ Phi sợ hãi nói: "Không, không, Phi Phi, em. . . em không xứng."
"Người đó xứng sao?" Đôi con ngươi đen nhánh của Mục Vũ Phi nhìn thẳng vào Cố Tiểu Khê, đột nhiên liền nở nụ cười, "Đối với cái loại người nghĩ muốn làm cho chúng ta phải trải qua cuộc sống thống khổ kia, thời điểm chúng ta mặt đối với bọn họ, lại càng nên vui vẻ hơn, không phải sao? Em cứ luôn rầu rĩ không vui như vậy sẽ làm bản thân mình bị thấp đi! Mà chị cũng vậy, cũng sẽ không được vui. Khi phụ nữ có thai mà không vui, thì sẽ không tốt cho đứa con đâu."
Cố Tiểu Khê cắn chặt môi dưới, cố nén nước mắt, không nói ra tiếng. Mục Vũ Phi lôi kéo tay Cố Tiểu Khê lập tức đi ra cửa. Bên ngoài cửa là hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen. Khi nhìn thấy Mục Vũ Phi cùng Cố Tiểu Khê đi ra, bọn họ đứng canh ở trước cửa, không tiếng động ngăn cản lại.
Mục Vũ Phi nhanh như tia chớp, đánh úp về phía một người trong đó, túm lấy khẩu súng lục treo trên eo của anh ta, lại chĩa vào trên người anh ta.
"Chuẩn bị xe, hai người các anh cũng đi theo, chúng tôi muốn đi ra ngoài." Mục Vũ Phi lạnh lùng ra một mệnh lệnh.
Hai người đàn ông kia liếc nhìn nhau một cái, trầm mặc nửa ngày. Một người trong đó gọi điện thoại, sau khi đã được cho phép, anh hướng về phía hai người, nói vẻ đầy uất ức, mời các cô chờ cho một chút. Không bao lâu, hai người cùng với hai người vệ sĩ kia liền ngồi lên trên một chiếc xe ôt tô Rolls-Royce màu đen.
"Cho xe chạy về hướng nào đó có mở hàng ăn, nấu ăn ngon ngon một chút!" Mục Vũ Phi hưng trí bừng bừng nói. Cố Tiểu Khê cũng đã vài năm nay rồi, tới nay là lần đầu tiên được ra khỏi cửa. Tuy rằng cô có cảm giác lo sợ bất an nhưng cũng khó nén nổi cảm giác hưng phấn.
"Đảo Cheju phong cảnh thực là tốt, trước kia cũng chưa có cơ hội để tới, lần này có thể được ngắm nhìn thật kỹ rồi."
"Ôi sao chị lại biết?" Cố Tiểu Khê kinh ngạc hỏi. Mục Vũ Phi nhéo mặt Cố Tiểu Khê một cái, cười nói vẻ bí hiểm: "Chị của em đây đâu phải là người ngu."
Trên đảo Cheju, hoa Anh đào và hoa Cải dầu nở rộ, tràn ngập khắp nơi. Tuy rằng vẫn còn đang là tháng ba, nhưng lại khiến cho trong lòng người đã có một chút ấm áp. Đột nhiên Mục Vũ Phi nói với người vệ sĩ hãy dừng xe ở một chỗ có ít người địa phương. Cô lôi kéo Cố Tiểu Khê đi tới một gốc cây hoa Anh đào, cúi xuống nhặt lên một chùm hoa Anh đào nằm rơi rải rác ở trên đất, sau đó cải vào ở vành tai của cô.
"Hai người . . . Các anh có tên gọi như thế nào?" Mục Vũ Phi nhìn về phía hai người vệ sĩ kia.
Hai người người vệ sĩ thoáng có một chút xấu hổ. Một người trong đó tiến lên một bước, nói: "Thiếu phu nhân cứ gọi tôi là Lãnh Phong là được."