"Ông đây hàng năm đều ở bên ngoài. Trở về nhà liền nhìn thấy các người chỉ vì chút gia sản kia, liền náo loạn thành ra như vậy. Thực sự là, mẹ nó chứ, phiền quá thể! Hóa ra sự hòa hòa thuận thuận trước kia đều là giả dối đúng không? Thích làm như thế nào thì cứ như thế ấy đi! Ông đây chính là không có số tiền này, cũng vẫn có thể nuôi sống được vợ con!" Anh nhìn thẳng sang Vũ Thiên, trong ánh mắt đều là sự khinh thường, "Nhóc con, cậu càng lớn lại càng trẻ con mất rồi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ có cái chuyện tầm thường như vậy mà cũng không giải quyết được hay sao?"
Tiểu Mập Mạp hoan hô một tiếng liền bật đến bên cạnh phụ thân, miệng còn kêu la: "Ba ba thật là xuất sắc mà!"
Anh trai thứ tư ôm lấy con trai, dùng râu cọ cọ vào Tiểu Mập Mạp, nói ve đầy đắc ý: "Ba ba của con ấy hả, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thực sự chính là đẹp trai nhất nhà họ Vũ này đó! Nhóc con này, hiện tại cũng đã biết ăn nói rồi đấy nhỉ!"
Vũ Thiên bị câu nói của anh trai thứ tư làm cho có chút tức giận. Anh ho một tiếng đè xuống ý cười, rồi lạnh mặt nói: "Ở trước mặt mọi người đã đặt sẵn các tư liệu rồi đó, ai muốn ký liền ký vào. Số gia sản này tôi đã phân định ra rồi! Nếu như còn có người nào dị nghị, đừng trách tôi tự tay phá hủy những gì mà hiện tại mọi người có thể có được!"
Anh vẫn luôn làmột nhân vật nói được thì làm được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa, thế lực mà ông cụ Vũ nắm giữ kia, căn bản vốn dĩ cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể đối địch nổi. Những người còn lại cũng biết, nếu như Vũ Thiên sinh ra tâm tư nghĩ muốn ngầm chiếm gia sản của bọn họ, như vậy bọn họ hiện tại cũng sẽ không thể có được nhiều đến như vậy.
Trong bọn họ một số người đưa tay cầm lấy tư liệu, sau đó lặng yên rời đi. Cuối cùng số người còn lại, cũng chỉ có một nhà của anh trai thứ tư và Vũ Hạo Dân "Anh đây không cần những số tiền này. Nhà chúng ta lại không có người có thể xử lý được. Chị dâu cậu trông nom đứa nhỏ cũng đã rất mệt mỏi rồi." Anh trai thứ tư lườm một cái, liền cầm tập tư liệu kia ném lại cho Vũ Thiên.
Vũ Thiên thu thập lại tập tài liệu, chi nói nhàn nhạt: "Em vốn dĩ cũng không nghĩ đến chuyện phân chia tài sản đối với anh. Em cũng đã sớm thỏa thuận xong xuôi với chị dâu rồi, những thứ này là quà sinh nhật em tặng cho Vũ Ngôn."
"Em sống cô đơn một mình, hơn nữa em luôn nghĩ muốn sẽ được gia nhập bộ đội. Những số tiền này đối với em cũng vô dụng." Vũ Hạo Dân cũng trả lại tập tư liệu kia cho Vũ Thiên.
Vũ Thiên nhìn nhìn sang ông cụ Vũ, cầm tập tư liệu đặt ở trước mặt ông cụ, nói: "Ông nội, những chuyện nên giải quyết cháu đã giải quyết xong rồi! Quyền lực của ông, cháu xin trả lại cho ông. Hạo Dân, chuyện của em xem thế nào rồi cũng nên giải quyết đi."
Ông cụ Vũ lắc lắc đầu, vẻ chua xót. Anh trai thứ tư la hét nói: "Ông nội à, ông còn từ chối cái gì nữa chứ? Ngài vẫn còn sống thế này mà Vũ Thiên lại làm chủ, chuyện này truyền đi ra ngoài thì sẽ thành cái gì đây?"
"Ông nội cũng đừng từ chối nữa! Vũ Thiên vốn dĩ cũng không có ý tứ muốn đoạt quyền của ông. Em ấy biết ngài vốn mềm lòng, bất quá là chỉ là muốn mượn quyền lực của ông, dứt khoát chỉnh đốn hẳn hoi cho khối u ác tính của gia tộc chúng ta mà thôi. Ông nội, ngài xem đó, chỉ còn thừa lại mấy người chúng ta đây, có phải là ông nhìn cũng thấy thuận mắt hơn, có đúng không ạ?" Chị dâu thứ tư cũng thuận thế đưa bậc thang cho ông nội đi xuống.
Ông cụ Vũ thở dài một tiếng, gật gật đầu. Hiện tại trong nhà cũng chỉ còn thừa lại mấy nhà vị nam giới đều đang ở bộ đội, chỉ để lại một đám phụ nữ, quả thật cần phải dựa vào.
"Ông nội, cháu thật sự muốn đi bộ đội." Vũ Hạo Dân kiên trì nói.
"Anh không đồng ý," Anh trai thứ tư cau mày, nói, "Chúng ta bây giờ là người một nhà, đàn ông đều đang ở bộ đội, chỉ còn lại ông nội cùng con trai của anh, còn có một đám phụ nữ nữa.. Anh thực sự rất lo lắng."
Vũ Thiên gật gật đầu nói: "Anh cũng cũng không đồng ý với dự định này của em! Phi Phi đã để Liệt Dương lại cho em, chính là không muốn cho em mang theo anh ta đi vào chỗ mạo hiểm. Ngay từ đầu, Phi Phi đã liền muốn bồi dưỡng hướng dẫn cho em theo con đường kinh doanh buôn bán. Hơn nữa, em cũng nên suy nghĩ cho Dư Mẫn nữa."
Ông cụ Vũ nhìn Vũ Thiên lộ rõ vẻ nghi ngờ. Lời nói lấp lửng này của Vũ Thiên có rất nhiều sự khó hiểu.
Vũ Thiên nói giải thích: "Dư Mẫn trước kia là thư ký của Phi Phi. Đây là một cô gái có gia thế bình thường, sạch sẽ và đơn thuần."
"Ai, đơn thuần là tốt rồi. . ." Ông cụ Vũ đồng ý. Đã từng trải qua những chuyện thế này, ông cụ cũng đã nhìn thấu rồi. Một mực theo đuổi gia thế như vậy thì có ích lợi gì? Có thể tạo dựng được một gia đình chân chính, ấy mới là điều quan trọng nhất. Hiện tại nhà họ Vũ đã không phải là một đại gia đình ồn ào náo động náo nhiệt nhất như trước kia nữa. Những người con đang ở lại nơi này thật sự đều là những người chân chân thật thật được ràng buộc bởi tình thân, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, ông cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của bọn họ nữa.
"Ông nội. . ." Vũ Hạo Dân kêu rên một tiếng, "Giờ chữ Bát (八) kia còn không có chổng đít lên đâu (*), ngài liền cho cháu vào bộ đội để rèn đúc tập luyện đi. Huống chi, nam giới của nhà họ Vũ cũng chỉ có mỗi một mình cháu là không nhập ngũ thôi, thật sự rất mất mặt."
(*) Bát Tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4). Ở Trung Quốc khi dựng vợ gả chồng, cha mẹ xem bát tự để xem đôi nam nữ có hợp mệnh với nhau hay không? (Giống như xem tuổi trước khi kết hôn ở Việt Nam mình vậy)
Trong đoạn văn trên có câu “Giờ chữ Bát (八) kia còn không có chổng đít lên đâu”. Ở đây tác giả chơi chữ. Bát tự vừa có nghĩa Tứ trụ như đã giải thích ở trên, đồng thời còn có nghĩa là chữ Bát (八). Câu nói này, ý của Vũ Hạo Dân là chưa có ý định muốn kết hôn.