"Phượng Kiều, cả đời này ta cũng chưa cảm thấy mình làm sai một chuyện gì hết! Thế nhưng mà bây giờ, ta thật sự cảm thấy rằng, ta đã sai lầm rồi." Ông cụ Vũ nói xong một câu, ngữ điệu nghe đầy vẻ thê lương, liền phẩy mạnh tay của Vũ Phượng Kiều ra, xoay người đi lên lầu. Bóng lưng thê lương của ông cụ làm đau nhói ánh mắt của mọi người trong nhà họ Vũ.
Vũ Phượng Kiều nhìn thấy ông cụ Vũ rời đi đầy vẻ thương tâm và cô đơn, lập tức lại lao đến bên người cha Vũ, hai mắt đẫm nước mắt, cầu xin anh trai tha thứ.
Cha Vũ ôm lấy mẹ Vũ đứng lên, lạnh lùng nhìn lại Vũ Phượng Kiều một cái, nói: "Tôi đây cũng không sao chịu không nổi một tiếng 'Anh trai' này. Nghĩ tới năm đó tôi cưới vợ về nhà, cô đã tìm mọi cách để khó dễ đối với cô ấy, nhưng tôi cũng vẫn đều nhẫn nhịn. Bởi vì khi đó tôi đã thực sự coi cô chính là em gái ruột của mình! Nhưng mà cô đã làm cho tôi cực kỳ thấy thất vọng rồi."
Mẹ Vũ nghe thấy cha Vũ nói như vậy, sự uất ức nhiều năm qua lập tức liền bùng phát ra ngoài. Vũ Thiên năm đó là bị sinh non, tất cả mọi người đều cho rằng là vì sức khỏe của bà tốt, thế nhưng chuyện này cũng chính là vì Vũ Phượng Kiều đã đẩy bà ngã xuống thang lầu. Bà đã khóc, đã từng oán hận, thế nhưng mà cha Vũ lại chỉ là thở dài thật sâu, khiến cho bà đành chỉ có thể đè nén lại toàn bộ sự uất ức kia, dằn thật sâu xuống đáy lòng. Từ đó về sau bà cũng sẽ không còn bao giờ ở lại trong nhà cũ của họ Vũ qua đêm nữa. Bà sợ mình nhìn thấy Vũ Phượng Kiều liền hận đến mức không thể ăn tươi nuốt sống Vũ Phượng Kiều vào trong bụng!
Mẹ Vũ đi đến bên người Vũ Thiên kéo cánh tay của anh qua, nước mắt rưng rưng, nói: "Con trai, việc này là do mẹ, ba ba và ông nội đã làm sai rồi, con hãy đi tìm Phi Phi trở lại đi."
Vũ Thiên ôm lấy mẹ của mình, lắc lắc đầu nói: "Mẹ, nhiều năm qua mẹ đã phải chịu cực khổ nhiều rồi. Con nghĩ rằng, chắc chắn Phi Phi cũng không biết gì về sự oán hận của hai người. Cô ấy rất mềm lòng, không nỡ nhìn thấy người khác bởi vì chính mình mà bị tổn thương."
Vũ Phượng Kiều vẫn ở bên cạnh kêu khóc như một đứa trẻ, cầu xin Vũ Thiên và mọi người tha thứ. Vũ Thiên nhíu mày lại nói: "Tôi đã thông báo cho ch của Khang Từ ngọn nguồn của sự việc rồi. Đúng vậy, tôi đúng là muốn bà sống không bằng chết!"
Dứt lời, anh liền bảo người đưa Vũ Phượng Kiều trở về nhà họ Lưu Vũ Phượng Kiều một đường kêu khóc. Hiện tại bà ta đã sống không bằng chết! Không còn có nhà họ Vũ làm hậu thuẫn, ngần ấy năm qua, Vũ Phượng Kiều đã tạo ra bao nhiêu kẻ địch, người người đều hận không thể giết chết bà ta. Người chồng của bà ta cũng sẽ không thể còn phải cố kị nhà họ Vũ nữa. Mà anh trai của chồng bà ta, cùng bởi vì Vũ Phượng Kiều đã làm hại đến Khang Từ, từ đây cũng sẽ không còn quan tâm gì đến bà ta nữa! Vũ Phượng Kiều giờ đây chỉ có một con đường chết mà thôi!
Tiểu Mập Mạp bị tiếng gào thét của thê lương Vũ Phượng Kiều dọa sợ đến mức co rúm lại không thôi. Mất đến nửa ngày Tiểu Mập Mạp mới lôi kéo ống quần của Vũ Thiên, nhỏ nhẹ, yếu ớt hỏi: "Chú ơi, đến lúc nào thì thím sẽ trở về nhà ạ?"
Vũ Thiên cúi người xuống ôm lấy Tiểu Mập Mạp, trong nội tâm có chút cảm khái. Đến ngay một đứa nhỏ thế này đều có thể cảm nhận được Mục Vũ Phi là người tốt là chân tâm thật ý đối với nhà họ Vũ! Vậy mà vì sao trong đối nhà họ Vũ lại có nhiều người lại không nhìn thấu như vậy? Vũ Thiên thở dài một hơi, nói: "Đến lúc nào thím của cháu muốn trở lại, thì sẽ trở lại thôi."
Vũ Hạo Dân hỏi vẻ đầy bất an: "Mọi chuyện đều đã được giải quyết, tại sao chị dâu vẫn chưa trở lại nahf được ạ?"
"Tâm tư lúc Phi Phi bỏ đi ra sao, không phải là anh không hiểu rõ ràng! Vũ Phượng Kiều đã dám nói xấu rằng đứa nhỏ không phải là người của nhà họ Vũ, dĩ nhiên là có thủ đoạn không cho phép đứa nhỏ được sinh ra. Hơn nữa, lòng tự trong của Phi Phi không cho phép đứa nhỏ bị chất vấn về thân phận của mình. Hiện tại có một thế lực nao đó đang giam cầm cô ấy, anh không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì của Phi Phi cả."
Vũ Hạo Dân trầm mặc. Chị dâu thứ tự tiếp nhận đứa nhỏ đang ở trong tay Vũ Thiên, nước mắt lại tí ta tí tách thi nhau rơi xuống, "Chú có biết không, ngày trước, trong lễ mừng năm mới, Phi Phi đã băn pháo hoa cùng với con trai của chị. Vũ Ngôn không được khéo léo, cho nên đã để cho pháo hoa chọc vào trên tay áo của Phi Phi, bị cháy thành một cái lỗ thủng. Nhưng phản ứng đầu tiên của Phi Phi lại chính là hỏi Vũ Ngôn có bị hù dọa sợ hay không, trong miệng còn lầm bầm nói dỗ dành không sợ, không sợ nhé! Phi Phi đã kiểm tra đi kiểm tra lại trên người Vũ Ngôn, xem có chỗ nào bị thương hay không! Sắc mặt của cô ấy trắng bệch ra, hiển nhiên là đã lo lắng quá độ rồi. Mãi cho đến khi Phi Phi thay quần áo thì chị mới không cẩn thận thoáng nhìn thấy, trên cánh tay của cô ấy bị phỏng nổi lên cái bọt nước thật lớn."
Lời nói này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều nhất loạt thấy nghẹn ngào, đều trầm mặc không nói ra lời. Tiểu Mập Mạp lau chùi nước mắt của chị dâu thứ tự, nói ra lời thề son sắt: "Mẹ không được khóc, thím sẽ trở lại thôi. Chờ đến khi thím trở về, con liền mang tất cả số kẹo chocolate mà con đã để dành được ra, đưa cho thím ăn hết!"