Vũ Thiên thấy dung nhan của dì Trương sớm đã già nua, anh nhắm hai mắt lại, cố gắng nén nhịn lại nước mắt. Anh không thể nào lĩnh hội được tâm tình của Mục Vũ Phi khi bị người nhà hiểu lầm. Thế nhưng mà, anh biết nhất định trong lòng của cô rất đau, mà anh, lại cũng không có ở bên người cô! Cứ phải quyết tuyệt như vậy hay sao? Vì anh, vì đứa nhỏ có thể thuận lợi sinh được sinh ra, cô vậy mà lại kiên quyết rời đi như vậy sao? Vũ Thiên nở nụ cười lộ vẻ sầu thảm! Hóa ra, bản thân anh chưa từng bao giờ thật sự hết về Mục Vũ Phi. Cho dù có phải đi đến bước cuối cùng, Mục Vũ Phi sớm cũng đã lên kế hoạch chu toàn. Cô hy sinh tình cảm của chính cô cùng với bọn họ cảm tình, bảo toàn cho mọi người. Từ đây, cô sẽ không còn thiếu nợ bất luận kẻ nào, nhưng chỉ thiếu nợ có riêng một mình Vũ Thiên anh?
Vũ Thiên xiết chặt nắm tay, anh cũng chưa bao giờ làm người trong cuộc. Cho tới bây giờ, anh bao giờ cũng muốn nắm toàn cục trong tay!
Bên trong ngôi nhà lớn của nhà họ Vũ là một bầu không khí u ám, buồn bã. Sau khi Vũ Hạo Dân và chị dâu thứ tư biết được Mục Vũ Phi đã rời khỏi, thái độ liền đã thay đổi, hoàn toàn không để ý bối phận liền giằng co cùng với Vũ Phượng Kiều. Miệng lưỡi càng là không chút lưu lại mảy may tình cảm, châm chọc nói người trong lòng có quỷ dữ.
Mẹ Vũ tiếp nhận lại công việc của nhà họ Vũ. Sau khi thấy được sản nghiệp của nhà họ Vũ đã được Mục Vũ Phi ra tay quản lý gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn đang phát triển theo một đà phát triển mạnh mẽ hơn, thì lại càng là cảm thấy rầu rĩ.
"Cái loại dâm phụ lòng muông dạ thú kia đã bỏ đi rồi, các người vẫn còn thấy luyến tiếc như vậy hay sao? Hay là nói chính các người cũng trong lòng có dã tâm xấu xa giống như cô ta?" Vũ Phượng Kiều chỉ vào chóp mũi của chị dâu thứ tư mắng.
"Nói rõ ra một chút xem sao, ai là kẻ có dã tâm phóng đãng? Ai là dâm phụ? Bà nhiều năm làm chuyện xằng làm bậy ở nhà họ Vũ như vậy, hiện tại đến ngay cả Mục Vũ Phi cũng đã đuổi đi, làm sao bà không đuổi hết mọi người trên dưới ở trong nhà họ Vũ đi, để cho bản thân mình độc chiếm?" Chị dâu thứ tư tức giận cãi lại.
"Tôi nói cái gì sai rồi hả ? Từ khi được gả tiến vào trong nhà họ Vũ này, thì trong nhà họ Vũ liền không một khắc được sống yên ổn, còn đối địch với tôi khắp nơi như vậy! Còn làm hại con trai của tôi đã bị mất đi một chân nữa… Các ngươời đến cùng có phải là người của nhà họ Vũ nữa hay không đấy hả? Toàn chỉ biết thiên vị cái đồ phóng đãng kia!"
Vũ Phượng Kiều còn đang muốn mắng thêm, lại nghe thấy nơi cửa chính bị đạp mạnh rầm một cái, mở ra, Vũ Thiên đen mặt thong thả bước vào nhà.
Tiểu Mập Mạp chay như bay đến trước mặt Vũ Thiên, cái miệng liền bẹp xuống, vừa khóc vừa kêu la: "Chú, chú, cháu muốn thím, hu hu hu, cháu muốn thím trở về!"
Tiểu Mập Mạp khóc ruột gan đứt từng khúc, thân thể nho nhỏ như một gốc cây cây non ngả nghiêng ở trong gió lay vậy. Vũ Thiên ngồi xổm người xuống ôm cậu bé vào trong ngực, mặc kệ để cho cậu bé làm ướt quần áo của mình.
"Chú, vì sao chú lại không trở về sớm hơn một chút? Vì sao lại để cho người xấu bắt nạt thím như vậy?" Tiểu Mập Mạp đánh đấm lên ngực của Vũ Thiên, hận đến không có chỗ phát tiết, cứ hu hu khóc cắn vào cổ Vũ Thiên. Trên cần cổ của Vũ Thiên in dấu hàm răng nho nhỏ của cậu bé.
Trái tim của đứa nhỏ vẫn luôn luôn là mẫn cảm nhất. Nó dễ dàng có thể cảm nhận được ra ai đối xử với bản thân mình tốt, ai đối xử với mình không tốt. Tuy rằng Mục Vũ Phi luôn yêu thích nhéo lên khuôn mặt của Tiểu Mập Mạp, yêu thích trêu chọc cu cậu, thế nhưng mà, bất kể bất cứ lúc nào đều không cho phép người khác ức hiếp bắt nạt cậu bé. Nếu có cái gì ăn ngon, lại càng luôn chia xẻ cho cậu bé, giống như hiến vật quý vậy. Hơn nữa, khi đối xử với cậu bé, Mục Vũ Phi chưa bao giờ coi Tiểu Mập Mạp chỉ là một đứa trẻ. Cô luôn luôn kiên nhẫn giải thích cho cậu bé hiểu hết mọi chuyện. Có chỗ nào Tiểu Mập Mạp không hiểu, đối với những ý kiến non nớt của cậu bé - Mục Vũ Phi lại càng không có mảy may nào không kiên nhẫn. Cô tỉ mỉ thảo luận cùng với cậu bé xem chuyện nào có thể làm, vì sao không thể làm.
Vũ Thiên trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn. Anh gắt gao ôm Tiểu Mập Mạp ở trong ngực mình, cắn răng chịu đựng nỗi đau trong lòng, nói cam đoan: "Là chú không đúng, nhưng mà có người đã ức hiếp thím, chú cam đoan với cháu, sẽ làm cho bọn họ phải trả lại hết cho thím từng chút, từng chút những gì đã thiếu nợ đối với thím!"
Chị dâu thứ tư nhìn thấy đứa nhỏ khóc rống lên, cũng không nén nhịn được đau buồn, bụm mặt ngã ngồi ở trên ghế so pha, nước mắt theo ngón tay chảy xuống. Vũ Hạo Dân đến gần Vũ Thiên, vành mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói một tiếng: "Anh trai. . . Thực xin lỗi. . . Em đã không thể bảo vệ tốt được cho chị dâu. . ."