Âu Văn Phú vài ngày trước được một đám bạn bè kéo đi vui đến tụ hội ở Nhạc Di, lúc cuộc rượu giải tán, sau đó Âu Văn Phú thấy Xuân Nguyệt ngồi ở một góc đại sảnh lặng yên tự rót rượu, tự uống, bộ dáng cô đơn không chịu nổi. Âu Văn Phú lập tức đã bị khí chất trong trẻo, lạnh lùng hấp dẫn ánh mắt. Anh không nén nhịn không được liền đến an vị ở bên cạnh cô.
"Cô còn tuổi nhỏ tại sao lại đi trang điểm đậm như vậy làm gì?" Âu Văn Phú túm lấy ly rượu trong tay của Xuân Nguyệt, @MeBau*diendan@leequyddonn@ uống một hơi cạn sạch số rượu ở trong cốc.
Xuân Nguyệt mắt say lờ đờ mông lung nhìn lại anh, có chút bất mãn muốn cướp lại ly rượu. Âu Văn Phú vừa giơ tay ra, liền chỉ thấy Xuân Nguyệt trực tiếp ghé vào ở trên ngực của anh. Cái miệng Xuân Nguyệt bẹp một cái, trực tiếp cầm lấy chai rượu hồng ở trên bàn lên uống vào. Âu Văn Phú lại đoạt đi chai rượu hồng ở trong tay Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt trực tiếp liền nổi nóng, "Anh muốn làm cái gì? Anh cho là bộ dạng của anh soái ca như vậy thì anh chính là siêu nhân sao, di@en*dyan(lee^qu.donnn), có thể tùy tiện ức hiếp người khác hay sao?"
Âu Văn Phú bị Xuân Nguyệt nói giỡn như vậy, có chút hăng hái đánh giá lại cô. Ngũ quan của cô thật tinh xảo, dáng người cũng rất nhỏ bé, thoạt nhìn tuổi chưa phải là lớn tuổi, chỉ là lớp trang điểm của cô đậm quá mức quá phô trương. Âu Văn Phú tùy tay cầm lấy tờ khăn giấy trên bàn chà lau đôi môi đỏ tươi của cô, lau mãi cho đến khi đôi môi trắng hồng ra mới chịu ngừng tay. Xuân Nguyệt bị động tác thô lỗ này của anh làm cho bị đau, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tránh phải tránh trái oa oa kêu to.
Âu Văn Phú lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái không điệu bộ như vậy, nhất thời liền cảm thấy hứng thú. Anh từng chút từng chút lau hết lớp trang điểm đậm của cô, giống bắt nạt một đứa trẻ nhỏ vậy, để lộ ra dung nhan nguyên bản nhìn thật xinh đẹp.
"Bộ dạng của em như thế này có phải là xinh đẹp hơn rất nhiều hay không! Là một cô gái nhỏ thì nên có bộ dạng của một cô gái nhỏ, giả bộ làm người lớn để làm cái gì!" Âu Văn Phú nhẹ nhàng dạy dỗ.
Xuân Nguyệt ôm lấy gương mặt của mình bị lau chùi đến phát đau rát, liền mắng vẻ oán hận: "Cái anh này, người chưa già mà đã giống như một lão già hỏng bét như vậy rồi!"
Âu Văn Phú cũng không để ý, một bên uống rượu một bên nói với Xuân Nguyệt, chỗ này không thích hợp với một cô gái trẻ như cô, sau này vẫn nên là đi về nhà đến trường đi học sẽ tốt hơn, loại địa phương như thế này có người xấu.
"Anh chính là người xấu!"
"Ai da, cô nhóc này, nhất định không nghe lời dạy bảo phải không? Tôi mà là người xấu, tôi liền lôi cô đi @#@#¥#¥#¥ rồi, biết không?"
"Tôi hiểu rồi, anh bị bất lực!" Xuân Nguyệt rống giận lên tiếng. Lời nói này của Xuân Nguyệt vừa mới nói ra, xung quanh cô đều trở nên an tĩnh. Các loại ánh mắt tìm kiếm liền đều theo nhau mà đến. Âu Văn Phú bị chọc tức, vẻ mặt tái nhợt, đen sì. Anh trực tiếp vác luôn Xuân Nguyệt vẫn đang kháng cự lên trên vai, liền bước đi. Đến khách sạn, Âu Văn Phú thuê một căn phòng. Anh quăng Xuân Nguyệt ở trên giường. Kết quả là phát hiện cô gái nhỏ này vậy mà đã ngủ thiếp đi. Âu Văn Phú oán giận đứng ở bên cạnh, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt của Xuân Nguyệt. Anh chọc chọc vào má bên trái xong, lại chọc chọc sang má bên phải, rồi lại chọc chọc vào má bên trái rồi lại chọc chọc má bên phải. . . Xuân Nguyệt bị chọc chọc vào má như vậy, đau đớn không thôi, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Âu Văn Phú cũng đã uống rất nhiều, bị dày vò đến mệt mỏi liền mơ mơ màng màng ngã vào một bên giường bên kia, say sưa chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, sau khi Âu Văn Phú tỉnh lại thì không thấy cô gái trẻ kia đâu nữa. Chỉ thấy nơi đầu giường có một trang giấy cùng một xấp tiền kích thích thần kinh của anh. Tình cảnh này, đúng là con búp bê nhỏ kia đã coi anh là một con vịt chơi gái rồi! Âu Văn Phú tức giận gọi điện thoại điều tra thân phận của cô gái nhỏ kia. Sau khi điều tra một hồi, anh mới phát hiện ra, hóa ra cô gái nhỏ kia chính là nhị tiểu thư của nhà họ Trương vốn có tiếng phản nghịch, chính là bà chủ của quán Nhạc Di kia! Âu Văn Phú cầm tờ giấy, anh cảm thấy lòng tự trọng của một người đàn ông của mình thực sự là đã bị dầy xéo thật nghiêm trọng thật sâu. Cho nên anh quyết định sẽ liều chết đến cùng với Xuân Nguyệt!
Xuân Nguyệt căn bản là không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà ngày đó, lúc cô tỉnh lại liền phát hiện ra bộ mặt tuấn lãng của một người đàn ông đang nằm ở bên người mình. Xuân Nguyệt căn bản không hề chú ý tới quần áo của hai người đang mặc trên người cũng còn rất hoàn hảo. Cô chỉ cảm giác mình nhất định là đúng là đã Bá Vương ngạnh thượng cung (*) đối với người đàn ông này rồi. Cô hối hận rất nhiều liền muốn dùng tiền để đến bù lại, thế nhưng người đàn ông này lại nhất quyết không tha cho cô, mà cứ tiếp tục quấy rầy bản thân, thực tại cô thật sự rất giận!
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: là một câu thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông rơi cả cung, tếch thẳng về thành.
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] âm đọc hoàn toàn giống với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà thời xưa “cưỡng gian” là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn là người “tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn”, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.