Mục Vũ Phi tựa như là rất bất mãn với những âm thanh đang ồn ào ở chung quanh vậy, cô ngọ nguậy vẻ bất an ở trong lòng Vũ Thiên.
"Phi Phi, không có việc gì, đã có anh ở đây." Vũ Thiên thấp giọng nói dỗ dành đối với cô. "Vâng." Mục Vũ Phi tựa như là nghe được lời nói này của Vũ Thiên, thấp giọng nỉ non một tiếng, sau đó níu chặt lấy vạt áo của Vũ Thiên rúc rúc hướng vào trong lòng của anh.
Mục Vũ Lam nhìn thấy hết thảy cảnh này cảm thấy không thể nào tin nổi, đến mức đã quên luôn chuyện muốn xông lên. Ông cụ Mục trong mắt chợt lóe lên ánh tinh quang, vuốt vuốt chòm râu, ha ha nở nụ cười, "Muốn lấy được Phi Phi nhà ta cũng phải cần có vốn mới được!"
"Ông muốn mạng của cháu cũng được." Vũ Thiên ngồi ở trên ghế so pha, để cho Mục Vũ Phi dựa vào ở trên bả vai của mình, để cho cô cảm thấy được thoải mái hơn một chút. Mọi người nhìn thấy một màn quỷ dị này đều mở to hai mắt nhìn, gần như đều đã quên Mục Vũ Phi mới học lớp 10, mà Vũ Thiên bất quá cũng mới học lớp 12. Đây chính là yêu sớm mà, yêu sớm mà!
"Cho dù là cháu thích Phi Phi, chúng ta cũng không biết ý tứ của Phi Phi như thế nào. Chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của con bé." Mẹ Mục lên tiếng ngăn cản. Bà thiệt tình không thích Vũ Thiên, nhất là Vũ Thiên hồi còn nhỏ là người đã từng làm tổn thương đến Phi Phi. Ngẫm lại chuyện cũ, đến bây giờ bà, thân làm người mẹ vẫn còn cảm thấy tức giận dễ sợ.
Vũ Thiên nhíu mày, đưa tay kéo bàn tay của Mục Vũ Phi vẫn còn đang níu chặt lấy vạt áo của bản thân mình. Mục Vũ Phi bất mãn vươn hai tay vòng lại ôm lấy cần cổ của Vũ Thiên, chôn mặt mình ở trong cổ của anh, hấp thu sự ấm áp ở thân thể của anh. Sức tay của cô mạnh mẽ đến nỗi thiếu chút nữa thì cắt đứt cổ của Vũ Thiên. Bất quá Vũ Thiên cũng không ngại, chính là tỏ ra biểu cảm đối với mẹ Mục, ngài hãy xem đi.
Mẹ Mục nhíu nhíu mày, còn đang nghĩ muốn làm tiếp chuyện ngăn cản, nhưng mà ông cụ Mục lại khoát khoát tay ý bảo mẹ Mục đừng có lên tiếng nữa. Ông cụ Mục nhiều hứng thú hỏi: "Vì sao nhất định phải là Phi Phi?"
Sắc mặt của Vũ Thiên càng thay đổi, quanh thân anh khí lạnh thực sự càng ngày càng tăng lên thêm một phần. Vũ Thiên cười lạnh hỏi ngược lại một câu: "Vì sao lại không thể là Phi Phi? Hay là ông nội Mục cảm thấy rằng cháu cưới cô ấy là vì muốn chuộc tội chăng? Cháu đây thực sực không có tâm địa tốt như vậy đâu ạ."
Ông cụ Mục cẩn thận đánh giá biểu cảm kia của Vũ Thiên. Nhận thấy Vũ Thiên không giống như đang nói giỡn, liền âm thầm vừa lòng. Ông cụ gật gật đầu nhưng mà lại vẫn ra vẻ khó xử như cũ, nói: "Nếu Phi Phi thích cháu, ta đây cũng vậy, nhất định sẽ không làm khó dễ cho cháu. Nhưng mà Phi Phi cũng vẫn còn chưa có nói rõ, ta không thể nào quyết định được . . ."
Vũ Thiên cựa quậy người. Làm sao anh không biết đây là lão hồ ly (Ông cụ Mục) này đang muốn chế giễu tiêu khiển bản thân mình chứ! Anh không nề hà, hiện tại đang có việc cầu người, nên Vũ Thiên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi hướng về phía ông cụ Mục gật gật đầu.
"Phi Phi, tỉnh nào." Vũ Thiên vỗ nhẹ lên gò má của Mục Vũ Phi, thấy cô mở mắt vẫn còn mê mang, anh liền nở một nụ cười đầy vẻ dịu dàng cưng chiều: "Phi Phi, em có thích không?"
Vũ Thiên thực sự chính là một yêu nghiệt, nụ cười này của anh càng thêm mê hoặc lòng người cực kỳ. Không thể không nói, anh chính là vô cùng hiểu biết Mục Vũ Phi, Mục Vũ Phi tổng cộng còn có hai thứ ham thích, thứ nhất là mỹ nữ, thứ hai là làm soái ca. Mà Mục Vũ Phi cũng quả thật không để cho anh thất vọng. Cô lập tức đã bị nụ cười của Vũ Thiên mê hoặc đến choáng váng, không tự chủ gật đầu ấp úng nói thích. Rồi sau đó lại nghoẹo đầu sang bên, tiếp tục ghé vào bên cổ Vũ Thiên ngủ thiếp đi.
Mẹ Mục che mặt lại, thực tại này làm cho bà bị sụp đổ, khuê nữ của bà đã làm cho bà bị tức giận và thương tổn đến cực độ rồi. Ông cụ Mục cười ha ha, rất là vừa lòng với biểu hiện này của Vũ Thiên. Cười xong rồi, ông cụ Mục liền rất là nghiêm túc nói với Vũ Thiên: "Muốn cưới Phi Phi không phải là không thể được, nhưng mà cháu phải cho ta thấy được năng lực của cháu. Cháu có thể mượn chút ít tiền vốn, nhưng mà không thể mượn bất luận sự trợ giúp nào của người khác! Xem như cháu dựng nghiệp một nửa bằng hai bàn tay trắng đi."
Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nở nụ cười đầy sự tự tin, "Ông nội Mục, ông liền chuẩn bị giao Phi Phi cho cháu đi."
Mục Vũ Phi lặng người đi hồi lâu vì kinh ngạc, tỏ vẻ cô đã bị đả kích quá nghiêm trọng, đến mức mãi mà vẫn chưa hồi thần lại được. Cô quả thực không có cách nào tưởng tượng được, một câu chuyện bát quái như vậy mà bản thân mình lại còn là nữ chính. Hơn nữa từ đầu tới đuôi, người nào cũng biết, chỉ có một mình cô là không biết!