Khang Từ sửng sốt, ngượng ngùng ngồi ở một bên. Mục Vũ Phi có chút kinh ngạc, ghé vào bên tai Vũ Hạo Dân thấp giọng hỏi: "Ánh mắt nhìn của em bây giờ đã tốt như vậy rồi sao?"
Vũ Hạo Dân nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: "Chị dâu thứ tư đi thăm người thân rồi. Chị ấy gọi điện thoại cho em, muốn em hãy chú ý đến chị một chút. Chị dâu, chị cho phép cái cô gái này làm xằng làm bậy như vậy hay sao?"
"Đến em cũng đều đã nhìn ra, nhưng mà anh trai của em thì lại không nhìn ra chuyện này." Mục Vũ Phi bất đắc dĩ cười khổ, "Chị bất lực."
Mục Vũ Phi không hề giấu diếm tâm tư đang chất chưa trong lòng đối với Vũ Hạo Dân. Cô nhìn ra được trong lòng Vũ Hạo Dân thật sự để ý đến Dư Mẫn. Mục Vũ Phi chỉ là muốn dùng sự khổ sở của bản thân mình để nói cho Vũ Hạo Dân biết, cần phải quan tâm nhiều hơn đối với người ở bên cạnh mình, nhận định sẽ không được phụ lòng.
Thời điểm Vũ Thiên vừa nghe thấy Vũ Hạo Dân nói Mục Vũ Phi chân bị phù thũng, lông mày liền nhanh chóng khóa chặt lại. Anh đi đến bên người Mục Vũ Phi chuẩn bị bế cô lên, Mục Vũ Phi lại xua xua tay ngăn anh lại.
"Không có việc gì đâu, phụ nữ có thai thân thể đều sẽ bị phù thũng như vậy. Hơn nữa em ngồi thế này cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu." Mục Vũ Phi nhún nhún vai vẻ không có chuyện gì cả.
Vũ Thiên cảm giác khoảng cách giữa mình và Mục Vũ Phi càng ngày càng xa cách. Trước kia thì Mục Vũ Phi sẽ khóc lóc đối với anh, cười đùa đối với anh. Tuy rằng cô chấp nhận những gì tốt đẹp mà anh làm đối với cô, thế nhưng lại rõ ràng đối với anh rất xa lạ. Hiện tại, mọi cử động của cô nhìn dường như rất hoàn mỹ, không có một chút nào khác người hoặc là không thỏa đáng. Mục Vũ Phi giống như tiểu thư con nhà giàu nhưng rất có tri thức và hiểu lễ nghĩa, làm cho người ta không thể nào soi mói ra được nửa điểm sai sót. Nói cách khác, cô đối với người nào cũng đều mang theo mặt nạ, không người nào có thể nhìn thấy rõ được biểu cảm chân thật của cô dưới chiếc mặt nạ kia.
"Thật ngượng ngùng, tôi xin lỗi không tiếp tục tiếp đón cô được!" Mục Vũ Phi bám vào bả vai Vũ Hạo Dân đứng lên, chậm rãi bám vào tay thang đi lên trên lầu.
"Xem ra việc em ở lại nơi này đã làm cho vợ của anh mất hứng rồi." Khang Từ lúng túng nói với Vũ Thiên, trong giọng nói đều tỏ ý áy náy.
Vũ Hạo Dân đứng dậy chuẩn bị đi tìm ông nội, trước khi đi anh hướng về phía Khang Từ cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi ngược lại, lại không hề nhìn ra chị dâu tôi bị mất hứng ở chỗ nào, nhưng mà thấy anh trai tôi bị mất hứng thật sự."
Trong nháy mắt gương mặt của Khang Từ biến thành tím ngắt. Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào phương hướng Mục Vũ Phi rời đi, cũng không nhìn tới biểu tình của Khang Từ như thế nào. Anh cũng không quay đầu lại, nói với Khang Từ rằng, Phương Gián sẽ lập tức đến ngay, rồi sau đó anh bước đi về hướng phòng ngủ. Sắc mặt của Khang Từ trở lại hòa hoãn. Cô ta có chút tức giận đỡ lấy cái trán của mình. Cô ta thật sự muốn nhìn một chút xem, liệu Mục Vũ Phi còn có thể đắc ý được bao lâu!
?
?
Mục Vũ Phi thật sự buồn ngủ rồi. Cô trở lại phòng ngủ liền ngã người xuống giường, cho dù phần chân của cô đang căng trướng đau đớn, thế nhưng chỉ giây lát sau cô đã ngủ thiếp đi. Thời điểm Vũ Thiên đẩy cửa ra thì nhìn thấy Mục Vũ Phi cau mày, có vẻ cô ngủ cực kỳ không an ổn. Vũ Thiên tự tay, dè dặt cẩn trọng ôm lấy cô, thế nhưng Mục Vũ Phi lại bởi vì động tác rất nhỏ này của anh mà bừng tỉnh giấc. Phản ứng đầu tiên của cô là che chở bụng, phản ứng thứ hai chính là giãy dụa. Nhưng sau khi đã nhìn thấy rõ ràng đó là Vũ Thiên, thì sau đó cô đẩy tay anh ra, dứt khoát lăn người đến một bên giường kéo chăn qua tiếp tục ngủ.
Sắc mặt của Vũ Thiên âm tình bất định nhìn bóng lưng nằm nghiêng của Mục Vũ Phi. Cử động này của cô rõ ràng là đang phòng bị. Trước kia cô thỉnh thoảng ngủ ở phòng khách, thời điểm anh ôm cô trở về phòng ngủ của bọn họ, Mục Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ mông lung, nhưng vẫn ôm lấy cần cổ của anh, không có một chút phòng bị nào đối với anh giống như bây giờ. Vũ Thiên thật sự không rõ, cũng bởi vì Khang Từ, Mục Vũ Phi liền trở nên xa xôi giữ khoảng cách đối với mình như thế là sao? Rốt cuộc là người nào, khâu đoạn nào đã sai đây? Vũ Thiên luôn luôn bày mưu nghĩ kế, thế nhưng đối mặt với Mục Vũ Phi thì anh lại liên tiếp tính sai. Loại cảm giác này, làm anh cảm giác thấy thật không tốt chút nào.
Sau khi bừng tỉnh, Mục Vũ Phi cũng không hề lập tức ngủ ngay. Cô tựa như cũng đã nhận ra hành động của mình đã có chút quá phận rồi, liền ngồi dậy thở dài nói: "Cái bộ dạng này là em thật sự mệt mỏi rồi, anh cứ đưa cô ấy đi đi thôi."