Mọi chuyện hoàn toàn giống như là suy nghĩ của Mục Vũ Phi. Vũ Thiên chỉ cảm thấy hết thảy những chuyện này đều là bịa đặt hoàn toàn. Những gì có liên quan đến cô, Vũ Thiên đều sẽ thật mẫn cảm, nhưng mà có liên quan đến bản thân mình, thì thần kinh của anh lại bắt đầu trở nên thô sơ.
Hai người liền trầm mặc, trầm mặc không nói chuyện nữa. Vũ Thiên thật sự không hiểu nổi Mục Vũ Phi nữa, đến cùng cô nghĩ muốn anh phải làm chút gì đây, nhưng mà Mục Vũ Phi lại cũng không nói ra. Lần đầu tiên Vũ Thiên phát hiện ra, Mục Vũ Phi có tiềm chất ép anh phát điên.
Mục Vũ Phi chỉ cười hừ lên một tiếng. Cô biết đây là điểm tệ nhất trong tính cách của mình! Vốn là mọi chuyện nên khơi thông với nhau là tốt nhất, nhưng mà cô cảm thấy, Vũ Thiên sẽ có thể làm được những gì mà cô hi vọng. Cô có thể vì anh mà giao phó ra hết thảy những gì của bản thân. Mỗi một bước đi cô cũng đều suy nghĩ đến cảm thụ của anh. Cô hi vọng Vũ Thiên cũng có thể làm như vậy! Mục Vũ Phi không muốn nói ra, như vậy thì nghe có vẻ như cô kể công muốn được khen thưởng vậy! Hơn nữa Mục Vũ Phi cô cũng không phải là con người sáo rỗng như vậy. Vũ Thiên bị thái độ ôn hoà thờ ơ của Mục Vũ Phi làm cho đau lòng. Anh vừa định nói thêm câu gì đó, thì lại nghe thấy Khang Từ cao hứng hoan hô có thể được ăn sủi cảo rồi. Mục Vũ Phi rũ mí mắt xuống, Chờ đến lúc cô ngẩng đầu lên, nét mặt của cô đã điều chỉnh lại cực kỳ hòa nhã, dịu dàng, đúng tiêu chuẩn của một hiền thê lương mẫu (*). Mục Vũ Phi đứng dậy, Vũ Thiên đi tới để đỡ cô, nhưng lại bị Mục Vũ Phi nhẹ nhàng đẩy ra.
(*) Hiền thê lương mẫu: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Người vợ hiền thục, người mẹ thiện lương.
"Bác sĩ nói em cần phải rèn luyện nhiều hơn một chút, như vậy đên skhi sanh con thì mới có thể giảm bớt thống khổ." Mục Vũ Phi không cho Vũ Thiên có cơ hội phát giận, trực tiếp ngăn chận ngay lời nói của anh.
Vũ Thiên cảm giác Mục Vũ Phi lúc này chính là một cục bông vải, Đánh vào trên bề mặt đều không thể nào sử dụng được một chút lực đạo nào. Hơn nữa bộ dạng này của cô biểu cảm rõ ràng chính là để cho người khác xem, để cho anh hoảng hốt.
"Có phải em muốn gây chuyện ầm ĩ hay không?" Vũ Thiên lạnh lùng hỏi.
Gần sang năm mới, Mục Vũ Phi không muốn gây chuyện sinh sự, cô bất đắc dĩ kéo cánh tay anh, ý bảo anh đi nhanh lên. Vũ Thiên cũng phân rõ nặng nhẹ, chính là biểu cảm ở trên mặt không khỏi có vài phần âm u lạnh lẽo. Anh thật sự không rõ tại sao Mục Vũ Phi lại muốn cố tình gây sự.đối với Khang Từ như vậy!
Mục Vũ Phi từ đầu tới đuôi đều không có biểu hiện ra có vẻ gì là không thoải mái. Thậm chí ngay cả thời điểm Khang Từ muốn Vũ Thiên đi với cô ta cùng nhau bắn pháo hoa mưng năm mới, cũng vẫn mỉm cười cùng chơi đùa với Tiểu Mập Mạp. Vũ Thiên bởi vì bộ dạng ôn hoà này của Mục Vũ Phi, mà trong lòng lại càng cảm thấy không được thoải mái. Nhưng mà anh vẫn chỉ là đen mặt đỡ Mục Vũ Phi đi lên lầu, khiến cho Khang Từ cười nhạo anh nửa ngày.
Mục Vũ Phi biểu hiện nguyên vẹn cái gì đó được gọi là nhẫn nhục chịu đựng. Cô không khóc, không làm khó, không vui, không buồn, lập tức ngồi ở trên ghế xích đu trước cửa sổ sát đất, vuốt ve cái bụng nhẹ giọng, lặng lẽ nói chuyện cùng với đứa nhỏ.
Vũ Thiên ngồi ở trên giường, cau mày nhìn Mục Vũ Phi chằm chằm. Mãi cho tới lúc nửa đếm rồi, Mục Vũ Phi cũng vẫn duy trì một tư thế như vậy, chỉ có điều là giọng nói có chút mỏng manh. Vũ Thiên cũng vẫn không nhúc nhích, chính là lặng yên nhìn cô.
Trong lòng Mục Vũ Phi thấy dễ chịu. Cô thấy tinh thần của Vũ Thiên rất thoải mái, biết là anh ở bệnh viện đã nghỉ ngơi cực kỳ tốt rồi, bất giác cười lạnh nói: "Ngày mai em phải về bên nhà ông nội thôi, nơi này không có người nào có thể chăm sóc em được!"
"Trong nhà có người hầu mà." Vũ Thiên cắn răng nói.
Mục Vũ Phi nhắm hai mắt lại, ép nước mắt chảy ngược trở về. Cô thật sự rất khổ sở, không phải bởi vì Khang Từ, mà là vì Vũ Thiên. Trong chuyện này cô chưa bao giờ cảm thấy là mình làm sai điều gì. Vũ Thiên công nhiên chăm sóc Khang Từ ở phòng bệnh VIP, trong khoảng thời gian hai tháng này, đã có bao nhiêu người nhìn thấy được? Anh làm sao có thể như vậy chứ! Anh cứ như vậy giẫm lên sự tôn nghiêm của cô hay sao? Cô là vợ của anh kia mà, vì sao anh lại không thể có một chút băn khoăn đến thể diện của cô, nói cho cô biết, để cho cô được biết trước tiên để trong lòng được an tâm? Vì sao anh liền chỉ biết tin tưởng Khang Từ như vậy, nhìn Khang Từ châm chọc, khiêu khích, làm tổn thương trái tim của cô như vậy? Trước kia cô có thể đấu trí đấu dũng cùng với những loại phụ nữ có bụng dạ khó lường này được. Đó là bởi vì cô biết ,Vũ Thiên vẫn luôn luôn yêu cô, anh sẽ đứng ở bên người cô. Nhưng mà bây giờ cô đã không còn có ý chí chiến đấu nữa rồi, bởi vì cô chỉ có một mình lẻ loi, cô đã không còn có ham muốn đi giao tranh với người khác nữa rồi.