Lý Nhược Hàm nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y với vẻ chất vấn, nhưng Vạn Tố Y vẫn tươi cười nói: "Trong Kailin có nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể nhớ được là người nào?"
"Cô..." Lý Nhược Hàm rất căm tức, muốn biết cuối cùng là ai đã nói linh tinh sau lưng mình. Vạn Tố Y không nói tên ra khiến cô ta thiếu chút nữa đã nổi giận. Nhưng cuối cùng cô ta cũng kìm chế được: "Không sao. Cô chỉ cần nói cho tôi biết là từ phòng nào trong công ty chúng ta truyền ra, tôi nhất định sẽ bắt được người kia."
Khóe miệng Vạn Tố Y hơi cong lên, khẽ chà đầu ngón tay: "Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả. Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm..."
"Những lời này phải tặng cho cô mới đúng." Vạn Tố Y còn chưa nói hết lời, cô ta đã ngắt lời.
Vạn Tố Y nắm cổ tay của mình, vẻ mặt không lộ cảm xúc: "Cô đưa tôi, tôi đều sẽ nhận lấy, chẳng qua hi vọng sau này trả lễ, cô cũng đừng ghét bỏ."
"..."
Vạn Tố Y nói những lời đó rõ ràng không hề có cảm xúc gì. Nhưng Lý Nhược Hàm lại vô thức cảm thấy kinh ngạc, giống như mình đang bị uy hiếp vậy.
Trong ánh mắt Lý Nhược Hàm có chút sợ hãi. Vạn Tố Y vẫn mỉm cười: "Về chuyện sản phẩm, tôi thấy Tổng thanh tra Lý vẫn không cần phải đi cùng, để tránh quấy nhiễu tới quyết định của AR."
Quấy nhiễu quyết định của AR? Ai là AR? Đương nhiên bây giờ Dương Chi Thủy được toàn quyền đại diện cho AR.
Lý Nhược Hàm không có cách nào tiếp lời.
Vạn Tố Y không tính lãng phí tất cả thời gian để nói chuyện phiếm với Lý Nhược Hàm, cô còn rất nghiêm túc cho ra ý kiến của mình.
Bởi vì Dương Chi Thủy nhắc nhở mấy câu, người chịu trách nhiệm về phòng sản phẩm cùng quản lý Vương cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác với Dương Chi Thủy nữa, còn phối hợp với Dương Chi Thủy để hoàn thành công việc.
Dương Chi Thủy không có quá nhiều ý kiến với việc lựa chọn thiết kế hình dáng bên ngoài của sản phẩm. Ý kiến của cô chỉ là bản thân sản phẩm. Cô làm một thợ trang điểm nên chắc chắn hiểu rõ những điều này. Lời cô nói rất hợp lý, nên người của phòng sản phẩm đều có thể tiếp nhận, thực hiện nghiêm ngặt theo ý của Dương Chi Thủy.
Dương Chi Thủy làm xong chuyện của mình, nhưng cô không ở lại lâu mà lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Kailin.
Lần này Vạn Tố Y vẫn tẩy trang ở trên xe trước khi về nhà, cô về sớm hơn Mạnh Kiều Dịch. Thấy trên bàn có đặt chuyển phát nhanh mới gửi tới hôm nay, còn viết tên của bệnh viện nên Vạn Tố Y tưởng là bệnh án lúc mình nằm viện, cô cầm lấy và định mở ra. Tôn Ích vội vàng cầm lại.
"Thưa cô... Đây là.. đây là đồ của cậu chủ." Giọng nói của Tôn Ích có chút bối rối, anh ta cầm chuyển phát nhanh trong tay và giấu ra sau lưng.
Vạn Tố Y nhìn Tôn Ích với vẻ khó hiểu: "Tôi không thể xem được sao?"
Mạnh Kiều Dịch từng nói qua, bất kỳ vật gì của anh ở trong nhà này, Vạn Tố Y đều có thể chạm vào. Đương nhiên, nếu như Vạn Tố Y biết chuyển phát nhanh này là đồ của Mạnh Kiều Dịch, cô sẽ không xem. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Ích khẩn trương như vậy, cô lại có chút tò mò.
Tôn Ích khó xử lắc đầu: "Thưa cô, cô đừng làm khó tôi."
"Anh ấy bị bệnh sao?" Vạn Tố Y nhíu mày, quan tâm hỏi.
Vạn Tố Y có thể không xem phần chuyển phát nhanh này, nhưng cô không xua tan được sự lo lắng của mình.
Tôn Ích nghe được Vạn Tố Y hỏi vậy thì lập tức lắc đầu: "Không phải ạ."
Có đáp án này, Vạn Tố Y gật đầu. Cô thật sự không xem mà xoay người lên tầng.
Vạn Tố Y vẫn không quá để ý tới chuyện này khiến Tôn Ích giật mình. Bất kể như thế nào, anh ta cũng không thể để cho Vạn Tố Y biết chuyện này được.
Lúc này, Vạn Tố Y trở lại phòng làm việc trên tầng và kiểm tra Weibo của mình. Hôm nay là ngày Weibo của AR tuyên bố người phát ngôn, cô thấy tin tức đã phát sóng nên cô đăng lại.
Cô nghĩ tin tức người phát ngôn AR sẽ gây ra chút chấn động nhỏ trong giới những nhân vật nổi tiếng trên mạng. Dù sao trong bọn họ còn chưa có người nào có thể tiến vào làng giải trí được.
Tuy nhiên, một người muốn đi tới đỉnh cao thì luôn phải giải quyết các loại công kích. Hôm nay Dương Chi Thủy bị bên tiếp thị tung tin đồn, chỉ có điều lần này cô còn chưa phản ứng lại, chỉ đăng mấy tấm hình trên Weibo kèm theo vài chữ đơn giản để kết thúc công việc của ngày hôm nay.
Cô cầm điện thoại di động ra cửa, do dự một lát nhưng vẫn gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng nghe máy: "Sao vậy? Em nhớ anh rồi à?"
Nghe giọng nói của Mạnh Kiều Dịch từ trong điện thoại vọng ra, trên gương mặt Vạn Tố Y đã vô thức mỉm cười: "Bao giờ anh mới về?"
"Nếu như Y Y nhớ anh, anh có thể sẽ về sớm." Mạnh Kiều Dịch cố chấp với vấn đề mình mới hỏi, không chịu bỏ qua.
Vạn Tố Y thở dài, người này không có được đáp án mà mình muốn thì sẽ dùng một vạn cách hỏi khác để hỏi thăm. Cô cuối cùng vẫn thản nhiên trả lời vấn đề của anh: "Ừ, em nhớ anh."
"Vậy thì anh sẽ về sớm một chút." Giọng nói đầy hấp dẫn kèm theo sự trêu đùa của Mạnh Kiều Dịch vang lên trong điện thoại, có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất tốt.
"Có phải bây giờ anh đang trên đường về nhà không?" Vạn Tố Y nghĩ anh nói về sớm một chút thì chắc đang trên đường về rồi, chẳng qua nói vậy để trêu cô thôi.
Mạnh Kiều Dịch chỉ cho Vạn Tố Y một câu trả lời “Đúng”, sau đó nói tiếp: "Chờ anh mười lăm phút."
"Anh đi đường nhớ cẩn thận một chút." Vạn Tố Y dặn dò. Cô biết hôm nay anh tự mình lái xe đi làm, cô lo lắng mình gọi điện thoại sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của anh nên tắt máy.
Mạnh Kiều Dịch vừa nói chuyện xong thì xoay người nói với trợ lý của mình: "Hủy hành trình hôm nay, tôi về nhà trước đã."
"Sếp à, anh không đi dự tiệc tối nay à?" Trợ lý thấy mình không theo kịp bước chân của Mạnh Kiều Dịch thì vội đuổi theo, hỏi.
Mạnh Kiều Dịch đã ra đến xe của mình, lên xe và trả lời: "Đúng."
Nhìn xe của Mạnh Kiều Dịch biến mất khỏi cửa công ty, người trợ lý há hốc miệng, vẫn chưa thể hoàn hồn.
Sếp của bọn họ bây giờ thay đổi thật rồi. Trước đây sếp có bao giờ vắng mặt trong các bữa tiệc đãi khách của công ty đâu? Nhưng từ sau khi có vợ, hình như một cuộc điện thoại cũng quan trọng hơn cả bữa tiệc. Anh ta và những người khác trong công ty đều không biết bà chủ này có ma lực lớn tới mức nào mà có thể khiến cho ông chủ vô cùng lý trí và lạnh lùng này trở thành như vậy nữa.
Từ công ty tới nhà của Mạnh Kiều Dịch cũng không xa, anh đã hứa với Vạn Tố Y mười lăm phút sẽ về đến nơi. Anh lái xe không vội, đúng giờ đã có mặt ở nhà.
Vạn Tố Y cũng không biết những chuyện xảy ra trước khi Mạnh Kiều Dịch về nhà. Cô mỉm cười đứng chờ ở cửa.
Mạnh Kiều Dịch vào cửa thì Vạn Tố Y đã giơ tay về phía anh.
"Em làm gì vậy?" Mạnh Kiều Dịch ôm lấy thắt lưng cô, không hiểu động tác này của cô có ý gì nên cúi đầu hỏi thăm.
"Anh đưa quần áo cho em." Vạn Tố Y đặt một tay lên vai Mạnh Kiều Dịch và thay anh cởi comple.