*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Chấp nhỏ hơn Bạch Tông Ân bốn tuổi. Bậc cha chú trong nhà quan hệ cũng rất tốt, thường xuyên qua lại.
Khi còn nhỏ, mọi người trong nhà đều cười trêu Tiểu Tưởng Chấp là cái đuôi nhỏ của Bạch Tông Ân. Tưởng Chấp nhỏ còn không cảm thấy đó là điều sỉ vả gì, ngược lại càng quang minh chính đại bám theo ca ca của mình.
Tưởng Chấp là con một, trong lòng đem Bạch Tông Ân coi như anh trai của mình.
"Anh, em biết rồi. Anh đang giúp em có phải không? Đều tại em, nếu không phải lúc trước em nhiều chuyện giúp cậu ta một câu thì cũng sẽ không bị cậu ta một mực quấn lấy, làm hại anh ở trong tiệc rượu bị trúng kế. Tâm tư tên này thật sự rất ác độc!" Tưởng Chấp hối hận chồng chất, tự trách không thôi.
Tề Trừng chưa từng xem nguyên tác, mọi thứ cậu biết đều là nghe được từ đồng nghiệp.
Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng không phải là nguyên chủ nữa.
Cá mắm cơm mềm Tiểu Trừng sau khi thấy Bạch Tông Ân xuất hiện liền lập tức chân thành ngoan ngoãn nói: "Anh nói giúp tui vài câu coi. Tui làm sao có thể khăng khăng yêu thích cậu ta. Còn cậu nữa, không nên nói bậy nói bạ, châm ngòi ly gián tình cảm của tui với ông xã."
Tưởng Chấp bị trả đũa, hô hấp tăng thêm, bực tức thiếu điều muốn phi thăng luôn.
"!!! Cậu tự lên weibo mà xem, chính tay cậu đăng --" Tưởng Chấp nhìn đến ánh mắt đại ca đang liếc nhìn mình, lập tức ngoan ngoãn nuốt lời trở về, nói: "Chính mình nói giờ còn bảo không nhớ rõ."
Hả? Weibo á?
Tề Trừng lấy điện thoại di động ra, một lần nữa đăng nhập weibo, sau đó --
【Tôi nhất định sẽ theo đuổi được Tưởng Chấp, đây là minh chứng!!!】
【Ngày hôm nay kế hoạch đã gạo nấu thành cơm, đáng tiếc tôi không thể sinh con!!!!】
【Tôi muốn trở thành Tưởng thiếu phu nhân.】
【Gả cho anh trai tàn phế của Tưởng Chấp, như vậy cũng được, có thể dễ dàng tiếp cận cậu ấy hơn.】
【Sau này nhất định sẽ ly hôn, tên tàn phế đó sao có thể xứng với tôi. 】
"Đọc đi, giỏi thì đọc ra tiếng xem nào. Hôm nay tôi nhất định phải vạch ra bộ mặt thật của cậu cho anh tôi thấy!" Tưởng Chấp trông thấy vẻ mặt Tề Trừng liền cảm thấy hả giận phần nào, tự mình lấy điện thoại ra đưa cho Bạch Tông Ân.
"Anh, em nói mà, cậu ta không phải là một tên tốt lành gì, anh cùng cậu ta ly hôn-- "
Thấy sự nghiệp ăn bám cơm cơm sắp biến mất, Tề Trừng lúc này mới tỉnh táo lại.
"Tui không có như vậy, ông xã, anh đừng nghe cậu ta nói bậy." Tề Trừng dùng tốc độ bàn thờ xóa hết tất cả bài viết weibo, sau đó còn đăng lại một cái khác.
【Tui với chồng tui sẽ dính đến chết, ai cũng đừng hòng tách được tụi tui ra.】
Tưởng Chấp nhìn thấy Tề Trừng một hơi xóa sạch weibo "!!!"
Người con trai này tuổi không lớn nhưng tâm cơ lại sâu đến như vậy.
Đáng giận!
"Anh, anh thấy cậu ta chưa???"
... Tàn phế không xứng với tôi.
Bạch Tông Ân cúi đầu hạ mi mắt, nốt ruồi son ở đuôi mắt cũng mang theo chút lãnh ý, mặt không biểu tình nói: "Thật sự không hiểu các cậu lại đang náo loạn cái gì."
Tưởng Chấp còn muốn cãi thêm.
"Tiểu Chấp, nếu cậu còn coi tôi là anh trai thì tôn trọng Tề Trừng một chút." Bạch Tông Ân đem điện thoại trả lại, rất nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã kết hôn rồi, phu phu là một."
Hên ghê, ông xã không nhìn đến. Tề Trừng nhẹ nhàng thở ra, một vẻ ngoan ngoãn.
Tưởng Chấp chỉ có thể đem tức giận nuốt trở lại, nghe lời nói: "Em biết rồi anh, sau này em sẽ tôn trọng anh dâu."
"..." Tề-anh dâu-Trừng thật ra cũng không ngại cái danh xưng này lắm, chỉ cần có thể làm cá mắm thì ngày tháng tốt đẹp cũng sẽ có, hết thảy đều không là vấn đề.
Cậu cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi gì mà không thể chấp nhận người khác gọi cậu là anh dâu.
"Tiểu Tưởng tối nay ở lại ăn cơm đi. Đã lâu không tới đây, hôm nay ở lại, các con người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói với nhau."
Dạo này trời trở lạnh, Tông Ân cứ thế nhốt mình trong nhà, chú Quyền rất phiền muộn, muốn Tông Ân cùng với những người cũng trang lứa có thể giao lưu một chút, trở nên hoạt bát hơn, năm nay mới hai mươi tư mà bộ dáng giống hệt như ông cụ non.
Tưởng Chấp vốn có ý định đến đây ăn chực và hỏi thăm đại ca, rất nhanh liền đáp ứng.
"Vậy tí nữa chú Quyền giúp thu dọn một chút căn phòng ở lầu một cho cậu ấy." Bạch Tông Ân lên tiếng.
Tưởng Chấp:???
"Không phải chứ anh, lúc trước em ở phòng bên cạnh phòng anh mà?"
Chú Quyền thấy thế mở miệng giải thích: "Căn phòng đó hiện tại đã tu sửa lại cho Tiểu Trừng ở. Lầu một còn một phòng cho khách, chú nhất định cho người quét dọn sạch sẽ cho con."
!!!!
Tưởng Chấp tức giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung. Anh trai hắn bị tên ác độc kia đoạt đi mất, bây giờ ngay cả nơi hắn hay ở lại cũng bị cướp đi, Tưởng Chấp một bụng ủy khuất, lại liếc mắt nhìn tên đầu sỏ gây ra việc này một vẻ ngoan ngoãn cái gì cũng không biết.
Đáng ghét!!!
Rốt cuộc hắn cũng biết tại sao trước kia nhiều người mắng Tề Trừng như vậy.
Thật sự đáng đời!
"Thôi, con không ăn, con còn việc bận." Tưởng Chấp ủ rũ nói.
Bạch Tông Ân cũng không ép hắn ở lại, gật đầu nói: "Để tài xế đưa cậu về, tuyết rơi nên đường sẽ rất trơn, chú ý an toàn."
Thì ra anh trai vẫn quan tâm đến hắn. Tưởng Chấp đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tề Trừng. Đều là do thủ đoạn của tên này quá lợi hại nên anh mình mới bị che mắt. Nhất định phải cho anh ấy thấy rõ bản chất của tên mưu mô này.
Bỗng nhiên hắn nghĩ ra một kế.
"Anh, sắp tới em có một người bạn tổ chức sinh nhật, là một bữa tiệc lớn, anh cùng anh dâu đến đó đi."
Tưởng Chấp sợ Bạch Tông Ân không đồng ý đi, không biết xấu hổ ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của anh mà nài nỉ.
"Đi mà, đi mà. Ra ngoài hóng gió một chút, cả ngày anh đều ở trong nhà rất chán á. Ở đó còn có các bạn học nữ của anh dâu nữa, đều là bạn cùng trường."
Bạch Tông Ân bị quấn lấy đến phiền, bất đắc dĩ nói: "Lớn như thế này rồi còn ăn nói kiểu đấy. Sẽ đi."
Vậy là đáp ứng rồi á hả?
Không phải nói đại nhân vật phản diện này âm lãnh, vô tình, thủ đoạn tàn khốc sao?
Sao lại thoải mái đồng ý tham dự buổi tiệc sinh nhật của một người không quen biết như thế chứ?
Tề Trừng bị kinh ngạc một phen, nhìn Tưởng Chấp một mặt đắc ý, nhận ra: Học được ròi, học được ròi. Thì ra ông xã thích ăn mềm không ăn cứng, có thể làm nũng nha!
Tưởng Chấp tuy rằng mất đi phòng ngủ bên cạnh phòng đại ca nhưng hắn cuối cùng cũng chiến thắng một trận, một bộ dáng tiêu sái rời đi.
Bớt đi một miệng ăn, thật may mắn làm sao!
Lại còn học được cách làm nũng, thật vui vẻ hơn nữa!
Tề Trừng rất vui sướng, không đem ánh mắt khiêu khích kia của Tưởng Chấp để trong lòng.
Chỉ cần cậu trốn đi nhanh, vai chính công và vai chính thụ sẽ không đụng đến pháo hôi là cậu nha.
Quan trọng hơn nữa là bữa hôm nay chú Quyền đã chuẩn bị món *Phật nhảy tường á!!!
Cậu từng thấy qua món ăn này ở chương trình <Đầu bếp Trung Hoa>, khi ấy chỉ mới nhìn được mấy phút...
Lại nhớ về tuổi thơ nữa rồi.
"Chú Quyền, mùi thơm quá đi."
"Quả là thần nấu ăn!!"
Chú Quyền được tung hô đến đỏ cả mặt, nhìn Tề Trừng đang đứng bên cạnh ông dòm ngó, hòa ái nói: "Không việc gì phải khuếch đại như vậy. Trước đây chú cũng làm việc tại một nhà hàng Trung hoa mấy năm, mấy công thức nấu ăn đều là được một thầy đầu bếp dạy cho. Con cũng đừng xem thường mấy công thức này, người dạy chú từng là đầu bếp ở trong cung thời nhà Thanh làm ngự thiện đó."
"Là ngự thiện sao!" Tề Trừng nghe xong liền sửng sốt một chút sau đó cực kỳ tò mò nài nỉ chú Quyền kể thêm vài chuyện.
Thời điểm ông Lý-ông ngoại của Bạch Tông Ân qua đời, Tông Ân khi ấy mới mười lăm tuổi. Một thân một mình, thân thể tàn tật, hai chân không thể tự do đi lại. Mấy người họ hàng thân thích ở Bạch gia đều nhăm nhe đến lượng lớn cổ phần trong tay Bạch Tông Ân. Nhưng may mắn làm sao người nhà họ Tưởng tốt bụng giúp đỡ.
Ông ngoại của Tông Ân từng giúp đỡ chú Quyền, thế nên ông chủ động đến chăm sóc anh.
Những năm này, trên bàn cơm lúc cũng là một bầu không khí quạnh quẽ, chưa bao giờ có một chút náo nhiệt.
Trước đây, khi mà ông Lý còn chưa qua đời, hai vợ chồng mang theo Tông Ân về nhà thì không khí trong nhà liền vui vui vẻ vẻ.
Hôm nay chú Quyền cao hứng nên nói rất nhiều chuyện, nói một chút về tuổi trẻ của mình, lại nhắc đến ông ngoại của Bạch Tông Ân.
"... Lão Lý này thích đọc sách, còn rất thích ăn và sưu tầm sách cổ, trong sách <Hồng Lâu> có một món ăn tên là Gia tưởng. Hai chúng ta vắt óc suy nghĩ hết ba tháng mới làm ra được hình dáng món ăn. Lúc ấy vừa nếm đồ ăn liền khóc..."
Tề Trừng giờ mới biết ông ngoại của Bạch Tông Ân là một vị giáo sư, chuyên ngành văn học cổ đại. Nghe miêu tả, ông hẳn là một người lãng mạn, đầy tình yêu thương trong sinh hoạt hằng ngày.
Chú Quyền nói Bạch Tông Ân khi còn bé giống y như đúc ông ngoại của anh.
Nhưng Tề Trừng không thể hình dung ra nổi.
Bạch Tông Ân dù nói chuyện ôn hòa, cử chỉ lễ phép nhưng đều cho người đối diện một cảm giác lạnh như băng, không dễ tiếp xúc.
Vừa ăn đồ ăn ngon vừa được nghe kể chuyện xưa, Tề Trừng ăn tận ba bát cơm.
Tại trong mấy nhà có tiền, người ta hay dùng bát cơm nhỏ á, bé như bàn tay bạn nhỏ vậy.
Không phải là cậu ăn nhiều đâu!!!
"Tiểu Trừng, con bỏ xuống đi. Cứ để chú Quyền thu dọn, con và Tông Ân đến phòng khách xem phim hoạt hình <Tây du Ký> đi, đến khúc nào rồi ấy? Hầu tử đánh tới Thiên cung?"
"Con ngoan, Tiểu Trừng thật là ngoan, còn có thể giúp chú làm việc nhà." chú Quyền tấm tắc khen Tiểu Trừng, là cố ý khen cho Bạch Tông Ân nghe.
Tiểu Tưởng buổi chiều tới đột ngột, lại nói nhiều lời không hay về Tề Trừng. Ngày thường ở chung, trong mắt chú Quyền, ông nhận thấy Tiểu Trừng chính là đứa trẻ tốt, không có gì ý đồ xấu. Ông sợ Tông Ân nghe những lời nói đó rồi hiểu lầm.
Tề Trừng trên tay bưng mỗi cái đĩa nhỏ liền được khen là con ngoan biết làm việc nhà. Cậu bị thổi phồng đến mức mặt đỏ cả lên, ấp úng trả lời.
"Coi đến khúc Hầu ca cùng sư phụ đi Nữ Nhi quốc ạ..."
"Nữ Nhi quốc? Nhanh đi xem đi, xem xong kể lại cho chú nhé."
Chú Quyền không thích coi hoạt hình, nhân vật Tôn Ngộ Không ấy đã nhìn không biết bao nhiêu năm. Ông chỉ muốn đuổi đôi chồng chồng son này đi bồi dưỡng tình cảm.
Tề Trừng nhận mệnh lệnh, thật cao hứng đi đến phòng khách xem phim hoạt hình.
Bạch Tông Ân ở phòng khách. TV đã được mở còn đang tạm dừng, như là chờ Tề Trừng.
Anh chấp nhận làm tí việc nhỏ này để chú Quyền cao hứng một chút vậy.
"Ông xã đợi lâu rồi, anh có muốn ăn sữa chua không? Ngày hôm nay là vị hương thảo á!"
Bạch Tông Ân không để ý tới Tề Trừng đứng bên cạnh, ấn bắt đầu xem phim.
Tề Trừng còn đang líu ra líu ríu rốt cuộc yên tĩnh lại, lạch bạch chạy đến ghế sô pha tìm vị trí thích hợp, bắt đầu xem phim hoạt hình.
Cậu cũng không để miệng nhỏ nhàn rỗi, múc sữa chua từng miếng ăn.
Lò sưởi rất nóng. Tề Trừng diện một chiếc áo thun của Givenchy, trông cực kỳ lòe loẹt, trước ngực còn có logo.
Bạch Tông Ân biết đối phương rất yêu thích mua sắm, đặc biệt là những món đồ có logo hàng hiệu.
Nhưng Tề Trừng bây giờ làm cho anh có một loại cảm giác rất không khỏe.
Ba ngày trước để chân trần xuống nhà, không hề để ý, tự nhiên đến ngồi bên cạnh anh.
Trên weibo còn gọi anh là tên tàn phế. Chán ghét anh, e ngại anh. Đây mới thực sự là Tề Trừng.
Người này còn định chơi trò gì đây?
Lại còn giả vờ trước mặt anh, vui vẻ nói chuyện, lấy lòng anh.
"Ấy, hình như có chút lạnh?" Nhất định là vừa rồi cậu đã ăn quá nhiều kem sữa chua.
Tề Trừng vội vã ôm gối dựa trên ghế sofa, đôi chân đạp trên thảm trải sàn mềm mại. "Ông xã, anh có lạnh không?"
Bạch Tông Ân không trả lời, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng khách.
Tề Trừng quê độ, tự trả lời để cho mình chút mặt mũi.
"... Anh chắc cũng không thấy lạnh đâu vì anh còn mặc đồ dày hơn tui mà."
Cậu cầm điện thoại lên xem thời gian, đã chín giờ tối. Ba ngày vừa rồi cậu đều để ý, cứ đến khoảng thời gian này thì chú Quyền sẽ đi đến phòng của Bạch Tông Ân ở lầu hai.
Sau khi hai người kết hôn, chú Quyền vì để cho đôi phu phu mới cưới có thể bồi đắp tình cảm nên đã chuyển từ từ lầu hai xuống phòng khách ở lầu một.
Đúng nha, lầu hai còn có một phòng cho khách nhưng diện tích có hơi nhỏ, cách nơi ở của hai người một khoảng. Tưởng Chấp muốn ở lầu hai cũng được mà, sao phải cáu bẳn lên thế nhỉ?
Tề Trừng không nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng đổ thừa cho: Không phải phòng của cậu thì không được!!!
Thật sự là một em rể xấu!
Lời bình luận đến từ anh dâu Tề Tiểu Trừng.
Bây giờ khi thấy chú Quyền và Bạch Tông Ân cùng trở về phòng, cậu nghĩ nghĩ hay là bởi vì chân của anh ấy không tiện cho nên cần chú Quyền chăm sóc?
Cá mắm chỉ muốn cả đời ăn bám Tề Trừng ngay lập tức biết được mình cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.
Không coi Tề thiên đại thánh nữa nha.
Cậu tắt ti vi, lạch bạch lạch bạch chạy tới.
Chú Quyền thấy Tề Trừng vội vàng chạy tới, ông ấn lại nút giữ thang máy, nghĩ rằng cậu cũng muốn dùng thang máy cùng đi về phòng, nói:
"Chậm một chút, cẩn thận té mất."
"Cám ơn chú Quyền ạ."
Tề Trừng nhẹ nhàng lách người vào thang máy, yên lặng nghiêng người đứng bên cạnh ông xã của mình. "Chú Quyền cần con giúp một tay không?"
"Con thấy hai người tối nào cũng phải đi vào phòng, có việc gì khó khăn con có thể giúp đỡ được không?" Cậu rất có kinh nghiệm chăm sóc người đó!
Vô cùng tự tin luôn!
Khi còn bé ở cô nhi viện, Tề Trừng mỗi ngày đều phải chăm sóc các bé nhỏ hơn mình.
Chú Quyền hiểu ra, liền khen lấy khen để rằng Tiểu Trừng thật sự là một đứa trẻ tốt.
"... Chân của Tông Ân cần phải xoa bóp mỗi ngày, con không cần giúp đâu, có lòng này là tốt rồi, nhưng nếu con muốn học--"
"Con muốn học, con muốn học!!!"
Tề Trừng gật đầu như bõ tỏi. Nếu như mỗi ngày chén cơm vàng này đều muốn xoa bóp, vậy cậu nhất định sẽ học tập cho giỏi, đem chén vàng xoa bóp siêu nhẹ nhàng, đánh cho bóng loáng luôn!
Chú Quyền thấy được thái độ của Tề Trừng, mong đợi nhìn về phía Tông Ân. Hai người bây giờ còn chia giường ngủ, làm sao có thể vun đắp tình cảm. Tông Ân lại chậm nhiệt, nếu tiếp tục như vậy, ổ chăn của Tông Ân vẫn tiếp tục lạnh ngắt.
"Chú thấy Tiểu Trừng thật tâm muốn học xoa bóp, bây giờ cho cậu ấy đi theo nhìn, sau này cậu ấy có thể thay thế chú."
Bạch Tông Ân ngữ khí không lạnh không nóng, mắt nhìn chằm chằm Tề Trừng.
"Con không định để cho cậu ta đụng vào người. Nếu chú Quyền có việc gì thì đi nghỉ ngơi, không cần tiếp tục xoa bóp."
"Làm sao có thể như vậy được! Bác sĩ đã nói, nếu không xoa bóp, cơ bắp sẽ bị teo dần." Quyền thúc gấp gáp nói, nói đến một nửa lại dừng lại: "Được rồi, Tiểu Trừng à, con không cần giúp đâu."
Tề Trừng bị doạ cho sợ, nhẹ nhàng gật đầu.
Mới vừa rồi Bạch Tông Ân dùng giọng điệu như bình thường mà nói chuyện, nhưng ánh mắt đó của anh như có thể nhìn thấu đến tận xương, đem cậu đóng đinh tại chỗ.
Điều này đã nhắc nhở Tề Trừng, danh xưng đại nhân vật phản diện đó của Bạch Tông Ân không phải là giả.
Âm lãnh, cố chấp, thủ đoạn cứng rắn và tàn nhẫn.
Cậu trở về lầu một. Lần này đi lên bằng cầu thang, vừa đi vừa ăn một khối bánh ngọt phô mai ngon ngọt.
Trở về phòng ngã người lên chiếc giường nêm xốp, cảm giác thoải mái làm cậu quên béng đi sự sợ hãi vừa rồi.
Ông xã thật ra vẫn tốt lắm!
Ví dụ của việc xin cơm không cần mạng.
___
Mới đó đã tới cuối tuần.
"Chú Quyền không đi cùng ạ?"
Buổi sáng, Tề Trừng vừa ăn sáng vừa thắc mắc hỏi.
Lần đầu tiên cậu tham gia loại tiệc rượu như thế này, không biết có thể làm gì. Có phải sẽ có nhiều đồ ăn ngon chăng?
"Chú không đi được, con và Tông Ân hôm nay đi chơi vui vẻ nhé."
Đôi chồng chồng son này mãi mới cùng tham gia một hoạt động, chú Quyền tất nhiên không muốn đi theo làm bóng đèn, cười ha ha nói: "Tông Ân chăm sóc cho tốt Tiểu Trừng."
Bạch Tông Ân ngữ ý không rõ ừm một tiếng.
Sáu giờ tối tiệc rượu mới bắt đầu, mùa đông trời tối rất sớm.
Tề Trừng hôm nay không ăn cơm tối, chỉ lót bụng bằng mấy miếng bánh quy, mong đợi đến bàn ăn ở bữa tiệc thượng lưu kia.
Trong phòng treo quần áo đều là những món đồ hàng hiệu, nhưng phần lớn là những bộ màu sắc lòe loẹt.
Tề Trừng tìm mãi mới thấy được một bộ âu phục đơn giản, mộc mạc nằm trong góc, nhờ chú Quyền ủi lại cho thẳng thớm, sau đó chỉnh tề mặc vào.
"Tiểu Trừng vốn đã đẹp trai rồi, hôm nay mặc bộ đồ này càng đẹp hơn nha."
Chú Quyền thật lòng thật dạ mà khen. "Tí nữa Tông Ân xuống dưới, để cho nó ngắm nghía cẩn thận."
Tề Trừng được khen đến đôi mắt cũng sáng lên lấp lánh. Nghe được động tĩnh phía cầu thang, cậu như cún con lắc lắc đuôi chạy lại phía Bạch Tông Ân.
"Ông xã, nhìn tui thế nào? Mặc như vậy trông có được không?"
Chú Quyền lúc này cũng đi tới.
"Bình thường Tiểu Trừng không ăn mặc đàng hoàng trông như một nhóc con. Hôm nay ăn vận một thân âu phục, nhìn thật sự rất đẹp trai."
Đúng vậy, là một thiếu niên non nớt, khí tức sạch sẽ
Nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp.
Bạch Tông Ân không thể phủ nhận, Tề Trừng thật sự sở hữu một gương mặt đẹp đến có thể gạt người.
Ngày hôm đó Tề Trừng là một người thô tục, mưu kế có thừa lại ham tiền.
Hôm nay lại thập phần khác biệt.
Đầu tóc nhuộm vàng, các sợi tóc hơi cong cong, nhìn rất tự nhiên, trông như tiện tay chải vài ba cái. Màu da trắng nõn cùng với màu vàng của tóc như bổ sung lẫn nhau. Mắt quả hạnh, tròn tròn, con ngươi đen láy rất sâu.
Khi nhìn vào người này, ấn tượng đầu tiên làm người ta liên tưởng đến một chú cún con ngây thơ vô tội.
Nhưng đáng tiếc...
"Có thể mặc. Đi thôi." Bạch Tông Ân đi ra ngoài trước.
Tề Trừng đi theo phía sau.
Ngày hôm nay không có tuyết rơi. Trời đã tối, trong biệt thự đèn sáng rực rỡ. Một cơn gió thổi đến làm Tề Trừng lạnh đến gun gẫyyy-- a cậu quên mất không mang theo áo khoác rồi!
Nhưng mà xe cũng đã tới. Là một chiếc xe bảo mẫu to rộng đã qua cải tiến.
Bạch Tông Ân tự mình từ xe lăn ngồi lên xe.
Tiệc rượu chắc sẽ có lò sưởi, Bạch Tông Ân không mặc áo lông, ừm... Chắc sẽ không bị lạnh đâu ha?
Tề Trừng nghĩ xong cũng nhanh chóng lên xe. Trong xe có lò sưởi, vị trí của cậu cũng rất tốt. Bạch Tông Ân thì ngồi ngay bên cạnh cậu.
Hai người chưa bao giờ ở chung trong không gian nhỏ như vậy.
Vừa động đậy liền đụng phải chân của đối phương. Tề Trừng vội vã làm như tò mò nhìn ra bên ngoài. Xe di chuyển, cảnh sắc bên ngoài cũng thay đổi. Không còn trông thấy ngôi biệt thự kia nữa mà là toàn bộ cảnh thành phố vào buổi tối.
Xuyên tới đây hơn ba ngày nhưng cậu chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa.
"Woa bên kia đường có cả KFC!!!"
Tề Trừng nhẹ giọng cảm thán.
Cậu cứ tưởng biệt thự này nằm ở vùng núi hoang sơ hẻo lánh, không ngờ lại là ở trung tâm thành phố hoặc có thể nằm trong khu sầm uất nhưng yên tĩnh.
Bạch Tông Ân lạnh lùng nhìn cái đầu màu vàng bởi vì phấn khích kia mà lay động, ngữ khí bình thản nói: "Nghe nói tiệc rượu lần này Vương gia cũng mời cả cha mẹ của cậu, vừa hay có thể gặp gỡ."
Đang phấn khích vì được đi chơi tiểu cún con Tề Trừng: " Ảh. Ảhhhh??"
Xong đời rồi, chén cơm này của cậu khó có thể giữ được nữa!!!