Trước mắt anh là một cảnh tượng nghìn năm hiếm gặp.
Một cô gái đang cầm cái vá bịt tai ngồi co ro ở góc nhà.
Bên cạnh là một bãi chiến trường theo đúng nghĩa đen:
Bát đĩa rơi vỡ khắp sàn, rau củ các thứ cũng nằm tất dưới sàn và nổi bật hơn cả một lửa đang cháy bùng bùng giữa bếp. Sau 0.3 giây sững sờ,Tiêu Phong vội lao đến dùng bình chữa cháy dập lửa.
Cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt,thật đúng là doạ chết người ta mà.
Loading...
Dập xong đám cháy,Tiêu Phong mới chạy đến chỗ Diệp Băng Hy. Cô nhóc này chắc cũng bị doạ sợ rồi đây.
"Cô có làm sao không?" Tiêu Phong cúi xuống đưa tay đỡ Diệp Băng Hy dậy, từng hành động,lời nói đều dịu dàng đến lạ thường như một ông chủ đang dỗ dành chú mèo cưng của mình vậy.
Lần đầu nhìn thấy thái độ này của Tiêu Phong làm Diệp Băng Hy vô cùng ngạc nhiên và cũng cảm động nữa. Cô cứ ngồi thừ người ra ngắm nhìn gương mặt của người đối diện.Kể ra anh ta cũng đẹp trai xếp vào hàng cực phẩm nhưng có điều tích cách không được tốt cho lắm.
"Cô bị làm sao vậy? Có ngồi dậy được không?" Thấy cô cứ đơ ra như người mất hồn,Tiêu Phong vỗ nhẹ vào người cô mấy cái.
Diệp Băng Hy lúc này mới thoát ra khỏi những suy nghĩ của chính mình,nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Tiêu Phong mà đứng dậy.
"Tôi không sao. Cảm ơn anh..
Nhưng chắc có lẽ bữa tối ..." Diệp Băng Hy ngượng ngùng.
"Không sao." Tiêu Phong nhàn nhạt đáp,kèm theo một nụ cười thân thiện.
"Thật chứ? Sao hôm nay tôi thấy anh như biến thành một người khác vậy!" Diệp Băng Hy dùng đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Phong.
"À không.Ý tôi là nếu là người khác thì họ sẽ nói như vậy còn Tiêu Phong tôi thì không bao giờ. Tiền sửa chữa bếp vac phí tổn thất tinh thần tôi sẽ cộng thêm vào tiền nợ." Sắc mặt Tiêu Phong thay đổi 180°,không còn khuôn mặt thảo mai nữa mà quay trở về bản mặt vô nhân đạo thường ngày.
"Cái gì? Phí tổn thất tinh thần? Anh bị bệnh à, có tổn thất thì cũng là tôi tổn thất chứ anh mất mát gì?"
"Cô có biết tâm hồn tôi là một tâm hồn mỏng manh,trong sáng và dễ bị tổn thương.Cô có biết tiếng nổ vừa rồi xém chút làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của tôi không? Hơn nữa cô còn làm tổn thương sâu sắc thẩm mĩ của tôi,làm mất đi hảo cảm của tôi về ẩm thực. Bây giờ rốt cuộc thì tôi cũng hiểu vì sao cô lại vui mừng như thế khi tôi bảo cô nấu ăn. Chắc kiếp trước tôi xém chút hủy diệt cả thế giới nên kiếp này ông trời phái cô xuống để trừng phạt tôi đúng không?"
"Cũng đâu có to tát gì. Anh xem chỉ là một sự cố nhỏ xíu xiu thôi, anh có thể coi như không có chuyện gì mà." Diệp Băng Hy dùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Tiêu Phong.
"Đúng vậy,chỉ là một sự cố nhỏ thôi. Từ lúc mẹ tôi đẻ ra đến giờ chưa bao giờ tôi thấy người nào rán trứng cả vỏ như cô,xong rồi trứng cháy luôn cả trong chảo. Nếu tôi đoán không lầm thì cô đã lấy chai vang trắng của tôi để dập lửa. Wow, trường hợp như cô đúng là xưa nay hiếm gặp. Tôi thấy cô rất có tương lai,chắc sau này cô sẽ được làm việc chung với những nhà bác học hàng đầu thế giới."
"Thật sao,anh cũng thấy tôi rất có năng khiếu đúng không?" Diệp Băng Hy vui vẻ.
"À không,ý tôi là cô đi làm vật thí nghiệm để các nhà khoa học nghiên cứu ấy mà. Chứ trình độ nấu ăn của cô thì phải nói là "xuất sắc" nhưng là trong ngoặc kép nhé!"
Diệp Băng Hy: