- Nha đầu thối này,thật là vô tư quá mà!
An Kỳ không khỏi bật cười.
- Hôm qua vừa gặp phải chuyện của Bạch Văn Bình như vậy mà hôm nay đã có thể ngủ ngon lành như này rồi...thế mà làm tôi lo bà sẽ đau khổ mà định giới thiệu cho bà một người bạn trai tốt hơn cơ!
Nói rồi cũng chui vào chăn, nhắm mắt lại...
Sáng sớm ngày hôm sau,nhận láy hành lí mà dì Dương đã thu xếp sẵn, chào tạm biệt ông ngoại, ba cô và An Kỳ để ra sân bay trở về trường học.
Hôm nay là một ngày rất đẹp, trời cao trong xanh, gió thoang thoảng...
Giải quyết xong chuyện của Bạch gia, Đan Nghi thấy vô cùng thoải mái...
Đến sân bay...
An Kỳ lưu luyến không nỡ buông tay Đan Nghi, ôm lấy Đan Nghi mà rằng:
- Nghi Nghi nhớ thường xuyên alo cho tôi đấy! Bất kể xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn luôn là người bạn tốt nhất của bà đó!
-Ukm!
Đan Nghi gật đầu...
Hành lí của Đan Nghi không nhiều,chỉ có một chiếc vali nhỏ.
Nhẹ nhàng lên đến máy bay...
Dì Dương đặt cho cô chiếc vé khoang VIP, Đan Nghi đến sớm, trong khoang máy bay hầu như chưa có một hành khách nào khác cả...
Ổn định chỗ ngồi rồi Đan Nghi mới nhớ ra, việc cô trở về trường học, cô còn chưa nói với Lục Thượng Hàn...
Cũng không biết hắn sẽ nói gì...
Đan Nghi đang định rút điện thoại ra... thì bỗng thấy phía trước mặt xuất hiện một bóng người...
Là một người cao lớn,đứng ngay trước mặt cô...
Đan Nghi từ từ ngẩng mặt lên,in vào mắt cô là thân hình cao lớn tuấn tú của Lục Thượng Hàn... hắn mặc một bộ âu phục màu sẫm, kết hợp với một chiếc cà vạt cùng gam màu, toàn thân hắn toát lên vẻ điềm đạm, phong thái, khí chất hơn người.
Nhưng, sắc mặt hắn có vẻ như không được tốt cho lắm.
Tối qua, không gặp được cô, hắn đã thấy bứt rứt, khó chịu trong người lắm rồi.
Vậy mà hôm nay, Đan Nghi rời nhà để quay lại trường học mà cũng không nói gì với hắn cả.
Cô gái nhỏ này,lúc trước vẫn ổn,có việc gì thì cũng đều nói với hắn.
Kết quả, đăng kí kết hôn xong,lên giường cùng hắn rồi thì lại vất hắn lên tận mây xanh, cơ bản là không coi hắn là chồng, đi lại tự do như vậy...ngay cả việc cô quay lại trường học cũng là do hắn cho người đi dò hỏi mới biết được.
Điều này khiến hắn không vui chút nào cả!
- Thượng Hàn!
Thấy hắn, Đan Nghi cười thật rạng rỡ...
Cô còn đang định gọi điện cho hắn cơ, vậy mà hắn đã xuất hiện rồi.
Cô cất điện thoại đi, thấy sắc mặt hắn không tốt,quan tâm mà hỏi:
- Anh sao vậy?
Cô không mảy may hay biết nguyên nhân khiến thần sắc hắn không tốt vậy chính là vì cô.
Lục Thượng Hàn ngồi xuống bên cô,trên khuôn mặt dắn dỏi ấy hiện chút không vui...
Đến lúc này rồi mà Đan Nghi còn chưa ngộ ra chút gì sao?
Đan Nghi thấy hàng lông mày hắn chau lại như vậy thì giơ ra bàn tay nhỏ xinh,sờ lên trán hắn:
- Thượng Hàn, anh không sao chứ? Có bị sốt không?
Vẫn còn biết quan tâm hắn như vậy...trong lòng hắn thấy thoải mái hơn nhiều...
Đến bản thân hắn cũng không phát hiện ra, một người hô giông hoán vũ nơi thương trường như hắn, giải quyết việc gì cũng bình thản như hắn... mà khi đứng trước Đan Nghi lại như biến thành một tiểu tử vừa chớm biết yêu lần đầu vậy.
Cùng Đan Nghi đăng kí kết hôn rồi, gạo đã thổi thành cơm rồi,mà bản thân hắn lại cứ thấy lo lắng sợ sệt...
Sự tự tin trước nay của hắn đi đâu mất rồi?
Như lẽ thường, việc này, người phải lo lắng nhiều hơn sẽ là phía nữ giới mới đúng chứ nhỉ??
- Không sốt! Ngồi yên!
Lục Thượng Hàn nghiêng người, giúp Đan Nghi thắt dây an toàn.
Hơi ấm từ người hắn tỏa ra cùng vẻ điềm tĩnh, bình thản vốn có của hắn khiến Đan Nghi thấy thật bình an.
Hắn cúi xuống,Đan Nghi mím mím môi....cảm nhận hơi ấm nơi chiếc cằm hắn tì vào đầu cô...ấm áp.... rất ấm áp.
,