Đan Nghi bưng mặt khóc....
Thật ra cô chỉ cố gắng phát ra tiếng khóc mà thôi chứ không có khóc thật, lại còn nhìn lén qua kẽ hở ngón tay để nhìn biểu hiện của ba mẹ Bạch Văn Bình...
Ba mẹ Bạch Văn Bình cũng đâu ngờ,cả đêm qua Bạch Văn Bình không về là vì đi gặp Đường Sa Sa, lại cùng ả ta làm ra trò bại hoại này nữa...
Họ đứng đó như hóa đá, mãi lúc lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình:
- Không phải, đây chắc chắn không phải là Văn Bình,sự tình chắc chắn không phải là như vậy đâu!
- Còn không phải? Bộ quần áo này,dáng vẻ này, còn nói là không phải Bạch Văn Bình?
Trần Hải Minh cũng đã xem xong trang báo, tức giận vò tờ báo vất vào mặt ba mẹ Bạch Văn Bình.
Lão học giả cũng rất chi là tức giận:
- Đan Nghi, coi như lão già này có lỗi với con rồi, vì loại người này mà đến cầu xin con tha thứ cho nó.
Lúc này Bạch Văn Bình cũng đã đến...
Đêm qua việc hắn với Đường Sa Sa chụp lại, hắn cũng là kẻ bị động, vốn định nhờ các mối quan hệ của mình để ngăn các báo đăng bài...
Nhưng mất cả buổi mà vẫn công cốc...
Nghe nói Trần Hải Minh chịu gặp ba mẹ hắn rồi thì hắn cũng vội lao đến, cơ hội nắm được một cái tính một cái.
Chỉ không ngờ, vừa bước vào thì gặp ngay cảnh này...
Vừa bước vào cửa, không đợi Trần Hải Minh lên tiếng thì chính ba hắn đã lao tới, túm lấy cổ áo hắn, bạt một bạt tai:
- Đồ nghịch tử! Mặt mũi của tao đều bị mày hủy hoại hết rồi! Đường tao dải cho mày đều bị mày phá bỏ hết rồi...!
Ông ta tát liên tiếp mấy phát vào mặt thằng con ngỗ nghịch, khiến mặt mũi hắn tối sầm lại...
Đan Nghi " khóc lóc " lên tiếng:
- Bác Bạch, Văn Bình lại một lần nữa làm vậy với cháu,bác nói bác sẽ đánh gãy chân anh ta mà!?
Ông Bạch do dự, ông ta đâu có nghĩ sẽ thật sự ra tay đánh gẫy chân con trai mình chứ...
Nhưng đứng trước mặt vị học giả và Đan Nghi, ông ta lại không thể không ra tay, nên chỉ có thể chọn những chỗ không phải chỗ hiểm mà đánh Bạch Văn Bình.
Trần Hải Minh quát lớn:
- Người đâu, đánh đuổi người nhà Bạch gia ra khỏi đây, sau này vĩnh viễn không cho họ bước vào Đan gia nửa bước! Việc làm ăn giao dịch có liên quan tới Bạch gia, Đan gia chúng ta sẽ không tham gia!
Những vệ sĩ của Đan gia rất nhanh đã xuất hiện, đến họ cũng không thể chấp nhận những việc nhơ nhớp mà Bạch Văn Bình gây ra... nhân cơ hội này mà đấm đá bọn họ một trận.
Vị học giả già rất là hối hận về việc nhìn người không chuẩn của mình, nhìn Đan Nghi với đầy vẻ cảm thương rồi cất bước ra về....
Trần Hải Minh không khỏi xót xa:
- Dì Dương đưa Nghi Nghi đi lau rửa đi... Nghi Nghi con đừng khóc nữa, là ba không tốt... từ giờ về sau chúng ta và Bạch gia sẽ không còn liên quan gì nhau nữa.
Đan Nghi đi cùng dì Dương ra ngoài, khóe môi nở nụ cười chiến thắng.
Lần này mới thật sự giải quyết xong Bạch gia!
Bạch Văn Bình bị báo trí đưa tin như vậy thì tiếng tăm của hắn ở thành phố này coi như đã bị hủy hoàn toàn.
Còn về phần Bạch gia,ngay đến Đan gia còn không thèm qua lại với họ nữa thì còn ai muốn làm ăn cùng nữa?
Người nhà Bạch gia bị tống ra khỏi Đan gia, khóc lóc thảm thiết...
Bạch Văn Bình nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Đường Sa Sa.
Đường Sa Sa thấy hắn tới thì uốn éo cuốn lấy người hắn...
Bạch Văn Bình vung tay tặng ả một cái bạt tai như trời giáng:
- Con tiện nhân dám phá việc tốt của ta!
- Bạch Văn Bình đồ vong ân bội nghĩa,có lần nào mà tôi không hết lòng giúp anh không hả?
Đường Sa Sa bị đánh thì tức tối mà nhảy dựng lên.
- Huh, ai biết là thật lòng giúp hay chỉ giả vờ chứ?
Bạch Văn Bình đổ mọi bực tức lên đầu Đường Sa Sa.
-Bạch Văn Bình anh hãy nhớ cho kĩ! Anh sẽ phải hối hận về những gì đã làm với tôi!
Đường Sa Sa giận giữ mà mắng chửi theo cái bóng của Bạch Văn Bình.
Còn Bạch Văn Bình quay lưng bước đi không thèm ngoảnh đầu lại....
.....
Vậy là bọn chúng cắn nhau roài ??