Lục Thượng Hàn lúc này, khuôn mặt mang nét gì đó lười nhác, không giống với biểu cảm lạnh lùng và bình thản thường ngày khi đối mặt với người ngoài....
Ở trước mặt Đan Nghi, hắn luôn cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm.
Thả lỏng cơ thể, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc vốn có của hắn cũng trở nên mềm mại, dịu dàng hơn... và sức quyến rũ cũng tăng lên khá nhiều.
Thường ngày, Đan Nghi cũng khá là vững dạ, không bị mĩ sắc của hắn làm cho mê muội.
Nhưng trong giờ phút này, nhìn hắn, cô thấy trong lòng có cảm giác rất là khác lạ.
Không tự chủ, cô tiến lên trước, ngón tay chủ động tiến về phía những chiếc cúc áo sơ mi trên người Lục Thượng Hàn, các ngón tay mềm mại như vô tình, lại như cô ý chạm khẽ lên cơ thể cường tráng ấy.
Những cái chạm nhẹ ấy như châm từng đốm lửa nho nhỏ trên người Lục Thượng Hàn...
Tiếp xúc nhẹ nhàng ấy cũng khiến cho những ngọn lửa trong lòng Đan Nghi cháy bùng lên một bậc...
Lục Thượng Hàn bị cô châm lửa trên người như vậy thì vội đưa tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm ấy, rồi kéo cô ôm vào lòng.
Đan Nghi ngẩng mặt lên, nước da trắng nõn nà như búng ra sữa ấy khiến cho ánh mắt Lục Thượng Hàn càng lúc càng khác lạ.
Ánh mắt hắn và cô gặp nhau....
Rõ ràng chỉ là ánh mắt vô hình mà thôi, nhưng khi ánh mắt giao nhau lại dường như tỏa ra một luồng điện mạnh, rất mạnh....
Ngón tay Đan Nghi tham lam sờ soạng nơi vòm ngực Lục Thượng Hàn,dường như đang cố gắng khám phá nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn với cơ thể hắn.
Những ngón tay mềm mại như sợi lông vũ phe phẩy qua lại trên trái tim Lục Thượng Hàn.
Hắn cúi xuống:
- Cảm giác thế nào?
- Nhìn có cảm giác như rất... ngon...
Đan Nghi lí nhí trong mồm, chiếc lưỡi màu hồng phấn còn khẽ liếm lên chiếc môi xinh của mình...
Hành động vô tình ấy vừa ngây thơ vừa đầy khiêu gợi, không chút diễn kịch, giả vờ, cùng ánh mắt trong sáng, thuần khiết.... tất cả mọi hành động, cử chỉ đều vô cùng hấp dẫn...
Có thứ gì đó ẩn sâu trong trái tim Lục Thượng Hàn đã bị cô khơi gợi ra...
Cô chủ động cởi bỏ một nút cúc áo trên chiếc sơ mi của hắn, làm lộ ra một mảng lớn lớp da nâu khỏe khoắn của hắn, ánh mắt cô mơ màng như như được phủ một màn hơi nước mờ ảo...
Lục Thượng Hàn nhận ra biểu hiện của cô có chút bất thường...
Thường ngày dù cô có to gan trêu chọc anh đến đâu thì cũng chỉ dừng lại ở một giới hạn nhất định, chứ không bao giờ có biểu hiện như lúc này, ánh mắt mơ màng, xa xăm.
Lục Thượng Hàn hồi tưởng lại cảnh khi nãy giữa Đan Nghi và Đường Sa Sa, khi ấy tay cô có chạm vào chiếc khăn tay tẩm thuốc kia... Và trong lúc ngồi trên xe đến đây, có vài lần cô giơ tay lên xoa xoa mũi...
Hắn vỗ vỗ nhẹ vào hai má Đan Nghi:
- Đan Nghi! Đan Nghi!
Đan Nghi có chút mơ hồ, cố gắng mở to đôi mắt long lanh, mọng nước ra nhìn Lục Thượng Hàn.
- Đan Nghi!
Hắn gọi cô thêm một lần nữa, giọng điệu đầy kiên định.
Dù cho hắn vô cùng muốn có được cô, muốn ăn cô, nhưng không phải là trong lúc này, trong tình trạng này.
- Đan Nghi!
Hắn gọi to tên cô...
Đan Nghi cuối cùng cũng đã tỉnh táo hơn chút...
Đan Nghi khi nãy đúng là đã hít phải xuân dược dính nơi đầu ngón tay, nên vừa xong cơ thể cô mới nóng ran và ý thức mơ hồ như vậy.
Nhưng may là cô hít phải lượng thuốc không quá nhiều nên bị Lục Thượng Hàn lay gọi như vậy thì ý thức đã dần hồi phục.
Tỉnh táo lại, phát hiện ra dáng vẻ của mình lúc này thật là rất đáng ngại... một bàn tay bị Lục Thượng Hàn nắm chặt, một bàn tay thì đang thò vào trong áo hắn, vuốt ve sờ soạng da thịt hắn...
Còn đôi chân dài của cô cũng đang hở ra một đoạn khá là cao, rất chi là khêu gợi...
Còn Lục Thượng Hàn cũng có vẻ như cũng đã động tình, ôm cô trong lòng...
Cô vội vàng bật đứng dậy, buông người hắn ra, khẽ lắc đầu:
- Hình như em đã hít phải chút thuốc ý!
- Có lẽ vậy!
Lục Thượng Hàn cúi xuống nhìn cô,bộ dạng cô lúc này vừa phong tình vạn chủng mà lại ngây thơ vô tội,thật say lòng người.... và hắn thật sự say rồi....rất say....
- Em vào tắm đây!
Cô thật sự thấy xấu hổ nên muốn tìm một lí do để tạm lánh chút....