- Nhưng mà Đan Nghi, cô...
Đường Sa Sa vẫn muốn nói thêm...
Thầy giáo đã quyết định:
- Đan Nghi đã khỏi thì tất nhiên là Đan Nghi đi rồi. Đi thôi! Các bạn khác có thể trở về lớp rồi!
Đan Nghi, Tiền Phi đi theo thầy giáo.
Đường Sa Sa đứng đó, giận giữ đá thúng đụng lia, nhưng cũng vô ích...
Đan Nghi và Tiền Phi được thầy giáo dẫn tới phòng hội nghị.
Phòng hội nghị rất lớn, các vị lãnh đạo của trường, cố vấn danh dự và sinh viên đã có mặt khá đông đủ.
Vị trí bên cạnh Lục Thượng Hàn để trống nhưng trên đó có để một tập hồ sơ.
Thế nên có vài nữ sinh vốn định ngồi vào vị trí đó, nhưng bị tập hồ sơ và bị vẻ lạnh lùng như băng, cự tuyệt người lạ toát ra từ người Lục Thượng Hàn làm cho phải từ bỏ ý nghĩ đó, đành đi qua hắn để tìm một chỗ ngồi khác.
Đan Nghi bước vào,ánh mắt Lục Thượng Hàn chằm chằm nhìn cô.
Đan Nghi chậm rãi bước tới, Lục Thượng Hàn lập tức cầm tập tài liệu lên, để nhường ghế cho cô.
Cô ngồi xuống cạnh hắn.
Hội nghị bắt đầu khai màn, cũng chỉ là buổi đàm đạo của các vị cố vấn lớn tuổi, cơ bản là không có việc gì của Đan Nghi và Lục Thượng Hàn cả.
Rất nhiều nữ sinh cũng không hề chuyên tâm, ánh mắt đổ dồn lên người Lục Thượng Hàn.
Ví dụ như Lục Thượng Hàn mà là một chiếc bánh ngọt thì có lẽ đã bị họ tranh nhau nhét vào bụng rồi.
Lục Thượng Hàn đưa một chiếc ly không cho Đan Nghi:
- Coffee, thank you!
Ý của hắn là muốn Đan Nghi đi pha cho hắn ly cafe.
Ngay cạnh phòng hội nghị là một phòng cafe, Lục Thượng Hàn đã mở miệng nhờ, Đan Nghi cũng đành làm tròn bổn phận của một chủ nhà.
Vốn dĩ cho sinh viên đến tham gia buổi hội nghị này, vốn dĩ cũng chính là để chăm sóc các vị cố vấn và các vị đại biểu.
Đan Nghi bước vào trong phòng cafe rót một ly cafe nóng.
Chưa đợi cô mang ly cafe ra ngoài đã cảm nhận thấy có một người đứng ngay phía sau...
Không kịp quay đầu lại, đã bị người đó ôm chặt lấy eo.
Cảm nhận hơi thở, hơi ấm đều quá quen thuộc nên cô không hề hoảng sợ,mà ngược lại còn có chút an tâm.
Đó là hắn - Lục Thượng Hàn.
Hắn quay người lại, cười nói:
- Anh không yên tâm vì em vậy sao? Anh nghĩ em đối phó không nổi với hai người họ à?
- Sao? Không chào đón anh à?
Lục Thượng Hàn ôm lấy eo cô, ôm lấy thân hình mảnh mai mềm mại của cô.
Đan Nghi mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Anh không biết là có bao nhiêu nữ sinh hận một lỗi không thể lột đồ của anh ra để ăn anh luôn được đâu?
Lục Thượng Hàn nghe ra được chút gì đó chua chua đã được cô cố gắng che đậy.... trong câu nói...
Rất tốt... cô gái nhỏ của anh đã biết vì anh mà ghen rồi...
Hắn nở nụ cười rất đáng ghét:
- Vậy còn em, có muốn ăn anh không?
- Còn lâu nhé!
Cô cãi như vậy nhưng hai má ửng đỏ rất chi là khả nghi...
- Vậy à? Thế sao lại có mùi dấm chua chua đến vậy nhỉ?
Nói rồi còn nhăn nhăn mũi.
- Thật chua!
Đan Nghi phải thừa nhận là khi thấy nhiều nữ sinh đem lòng ngưỡng mộ hắn như vậy lại còn bộc lộ một cách lộ liễu như vậy thì trong lòng cô thật không thoải mái...
Nhưng cô không phải là một người thiếu tự tin đến mức bị lời nói của vài kẻ qua đường làm ảnh hưởng tới tâm trạng như vậy.
Thế nhưng cô không phát hiện ra bản thân mình đã bắt đầu để ý nhiều hơn đến hắn đến mọi việc xung quanh hắn hơn...
Đây là một điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra....
Có thể trước đây, đối với Bạch Văn Bình cô không để ý lắm... chỉ bởi hắn theo đuổi cô lâu, từ chối không được nên cô nhận lời...
Giữa cô và Bạch Văn Bình vốn không có tình yêu.
Bởi vậy khi chứng kiến Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa thân mật cô cũng chỉ cảm thấy phẫn nộ vì bị bội phản... mà không hề có chút tuyệt vọng, đau đớn....
Đan Nghi tập trung suy nghĩ dưới ánh mặt trời ấm áp... từ cô toát lên nét quyến rũ khó cưỡng...