Mọi người chăm chú nhìn theo động tác nhẹ nhàng ưu mĩ mà hòa mình vào bước nhảy của họ.
Cũng có vài ba cặp đôi khác cũng bắt đầu nhảy.
Nhưng từ đầu đến cuối thì vẫn là ngoại hình cùng với bước nhảy đẹp của cặp đôi Lục Thượng Hàn, Đan Nghi là nổi bật và thu hút mọi ánh nhìn nhất.
Họ nhảy đến đâu thì cũng lập tức trở thành tâm điểm ở đó, họ như những ngôi sao chói lóa, khiến cho mọi thứ xung quanh cũng trở lên rực sáng.
An Kỳ ôm mặt cảm than:
- Thật tuyệt, tôi còn định nói, không biết người như nào mới xứng để khiêu vũ cùng Đan Nghi điệu nhảy đầu tiên này... cũng chỉ có Hàn thiếu thôi mà. Nhưng ngoài Đan Nghi ra thì cũng chả còn nữ sinh nào có thể sánh đôi nhảy cùng Hàn thiếu nữa...
Cảnh Hối đứng cạnh nghe vậy trong lòng không khỏi khó chịu.
Những người khác cũng không thấy việc Lục Thượng Hàn cùng khiêu vũ với Đan Nghi là có gì lạ cả.
Khi trước tại bữa tiệc của Đan gia, Đan Nghi là chủ nhà, Lục Thượng Hàn cùng nhảy với cô là việc hết sức tự nhiên.
Lần này Lục Thượng Hàn thay mặt ban giám hiệu tới, Đan Nghi lại là nữ sinh xinh đẹp nhất, họ cùng khiêu vũ như này thì rất nhiều người tâm phục khẩu phục.
Mọi người tuy có chút thầm ngưỡng mộ,ghen tức, đố kị nhưng ai cũng biết, nếu đổi lại là mình thì cũng không thể khiêu vũ được một cách ưu mĩ, nhịp nhàng, đẹp đẽ phóng khoáng đến vậy, thậm chí còn ngược lại là dễ bị mất mặt là khác.
Còn với ngoại hình và bước nhảy của Lục Thượng Hàn, Đan Nghi thì mọi người hầu như ai cũng tâm phục khẩu phục.
Nhưng Trần Mỹ Tâm càng nhìn càng bực, Bạch Văn Bình cũng thế.
Bạch Văn Bình vừa hối hận vừa đố kị, nghĩ lúc trước hắn là bạn trai chính thức của Đan Nghi. Nhưng khi ấy hắn lại dồn hết tâm tư vào việc đào tiền của cô nên không hề biết trân trọng.
Lúc trước chỉ thấy Đường Sa Sa ngực to, thân hình đẹp, căn bản không coi trọng chuyện tình cảm, giờ muốn quay đầu thì mọi chuyện đã quá muộn.
Trần Mỹ Tâm, cơ bản đến ngay cả cửa nhà hào môn còn chưa chạm đến được, muốn đặt chân vào trong còn khó hơn lên trời thì nói gì đến việc muốn có được Lục Thượng Hàn?
Cô ta theo mẹ khổ luyện vũ đạo, nhưng chẳng thể có nổi một cơ hội khiêu vũ cùng Lục Thượng Hàn.
Hơn nữa giờ cô ta còn chẳng thể tới Đan gia, cảm giác như mọi con đường đều bị cắt đứt rồi.
Càng nghĩ càng khó chịu, càng bí bức, cô ta uống từng ngụm từng ngụm rượu vang.
Bạch Văn Bình cũng bực bội, hắn ta cũng uống rất nhiều, như đang cối gắng nuốt mọi nỗi bực vào trong.
Lục Thượng Hàn, Đan Nghi vẫn đang khiêu vũ, bước nhảy ăn ý, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Lục Chính đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thấy mọi người đều đang khiêu vũ, phía phòng hóa trang, những kẻ mà Trần Hạo Tuyên tìm đến vẫn đang đợi chờ để ăn hiếp Đan Nghi.
Rấ nhanh, Lục Chính đã tìm thấy Trần Mỹ Tâm, chỉ thấy Trần Mỹ Tâm đang cùng Bạch Văn Bình uống rượu giải sầu.
Lục Chính đang định bước lên trước,tìm cớ để cho Trần Mỹ Tâm vào phòng hóa trang, tự ăn trái đắng.
Ai ngờ, cô ta còn chưa kịp lên trước thì Điền Nhĩ Phương đã lên trước nói với Bạch Văn Bình:
- Vị đồng học này, Mỹ Tâm không giỏi uống rượu, hay là anh dìu cô ấy vào phòng hóa trang nghỉ ngơi chút đi?
Câu nói của Điền Nhĩ Phương nhắc nhở nhở Bạch Văn Bình một việc.
Bạch Văn Bình biết rằng muốn hàn gắn lại quan hệ với Đan Nghi là tuyệt đối không thể.
Nhưng còn cô gái tên Trần Mỹ Tâm này thì lại là người mà Trần Hải Minh rất coi trọng, nếu như có thể dựa vào mối quan hệ này thì cũng không tệ, sau này không phải lo chuyện tiền bạc hay công việc gì cả.
Bạch Văn Bình thấy thật chỉ có thể bước đi trên con đường này thôi, mà lần này hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội, không để bản thân mắc lại sai lầm như lúc trước.
Hắn gật gật đầu, nói với Điền Nhĩ Phương:
- Được, giờ tôi sẽ đưa cô ấy vào trong nghỉ ngơi.
- Không, không, tôi không muốn!...
Trần Mỹ Tâm đã say lướt khướt, nói năng đã không được rõ ràng nhưng vẫn muốn nhìn ngắm Lục Thượng Hàn thêm chút nữa.