Trên cả quãng đường họ đã giành cho nhau những khoảnh khắc ngọt ngào, nồng nhiệt nhất.
Khi Lục Thượng Hàn chuẩn bị rời đi, hắn nói với Đan Nghi:
- Anh để lại cho em một người ở bên cạnh, sau này cần dùng người thì không cần phải trực tiếp thông qua anh nữa.
- Vậy từ sau em có thể giảm bớt số lần gọi cho anh rồi.
Đan Nghi bật cười.
Lục Thượng Hàn trùng mặt xuống:
- Không được!
Đan Nghi vội tránh ánh nhìn của hắn rồi lớn tiếng cười.
Lục Thượng Hàn ôm cô vào lòng, cất giọng nói trầm trầm:
- Cuộc gọi cần gọi thì vẫn cần phải gọi, cuộc anh gọi về thì cũng vẫn phải nghe. Nhớ đấy nhé!
Đan Nghi gật gật đầu:
- Được, được! Tuân lệnh ~~!
Cuối cùng, Lục Thượng Hàn cũng đã lên máy bay, trái tim Đan Nghi dường như cũng đã bay theo hình bóng hắn mất rồi.
Tình cảm mà cô giành cho hắn đã ngày một sâu đậm hơn theo thời gian.
Cùng lúc đó, Trần Hải Minh đang tức giận muốn phát điên.
Ông ta đưa Trần Mỹ Tâm đi theo, ngồi lên xe, lớn tiếng chất vấn:
- Trần Mỹ Tâm con thành thật nói cho ta biết những thứ này từ đâu mà có? Ai bảo con lấy?
Trần Mỹ Tâm khóc lóc thảm thiết:
- Là con lấy từ trong két sắt của ba...
" Bốp!"
Trần Hải Minh tức giận tát thêm phát nữa vào mặt Trần Mỹ Tâm.
Trần Mỹ Tâm vừa khóc vừa gào lên:
- Con là con của ba, là con ruột của ba, tại sao ba đối xử tốt với Đan Nghi như vậy. Lúc nào ba cũng đánh con, mắng con, con làm gì ba cũng nói con sai. Không phải ba vẫn bảo con phải cố gắng kết giao với nhiều người hơn sao? Vậy sao lúc nào ba cũng thế này, con làm gì cũng là sai hết. Đan Nghi làm gì cũng là đúng! Ba thiên vị, ba thiên vị cái con tiện nhân đó!
" Bốp! "
Trần Hải Minh tức giận vô cùng, một cái tát mạnh giáng xuống:
- Con phá việc tốt của ta, khiến mọi việc ta muốn làm đều bị hỏng hết, bị hỏng hết rồi, con lại vẫn còn mặt mũi mà trách cứ ta? Ta cho con bao nhiêu cơ hội rồi, cho con có cơ hội lọt vào mắt xanh của mọi người, nhưng mà con không biết nắm bắt lấy! Ta không có đứa con gái như này!
Trần Mỹ Tâm nghe vậy, nhịn không được mà hét lên:
- Ba không nhận đứa con gái như con thì con sẽ đi nói cho tất cả mọi người biết, ba chính là ba ruột của con, ba sớm đã có tiểu tam, sớm đã bội phản Đan Khánh, bội phản Đan gia rồi.
Trần Hải Minh tức tối nắm lấy tóc cô ta:
- Nghịch nữ, con dám!
Ông ta giật mạnh đầu cô ta, đập rất mạnh vào thành xe, Trần Mỹ Tâm ngất lịm.
Trần Hải Minh vốn là kẻ có tâm kế thâm sâu, thành phủ thâm độc, bao năm qua ông ta chính là muốn chiếm đoạt lấy sản nghiệp của Đan gia.
Trước kia ông ta vốn đã không định tiếp tục giữ quan hệ với Hướng Vĩnh Bình vì sợ Đan Khánh phát hiện.
Ai ngờ Hướng Vĩnh Bình lại liên tiếp sinh hạ cho ông ta một gái một trai.
Cũng từ đó ông ta mới vui vẻ trở lại, chỉ là những năm qua ông ta vẫn luôn rất cẩn trọng, sống trong nơm nớp lo sợ.
Trong lòng ông ta sớm đã ức chế vô cùng, chỉ là vẫn cần phải diễn tròn vai một người cha tốt trước mặt mọi người xung quanh và ông ta cũng không dám đắc tội Đan Nghi.
Vốn tưởng để Trần Mỹ Tâm ở lại bên cạnh dạy dỗ, sau này sẽ trở thành người giúp ích được cho mình, để sớm ngày giành lấy sản nghiệp của Đan gia.
Ai ngờ Trần Mỹ Tâm lại liên tiếp mắc sai lầm.
Bao thứ dồn nén trong lòng bấy lâu nay bị châm ngòi, ông ta như muốn phát điên lên, tất nhiên ra tay sẽ rất mạnh.
Thấy Trần Mỹ Tâm ngất lịm đi, ông ta cũng hoảng, vội gọi to:
- Mỹ Tâm? Mỹ Tâm? Con không sao chứ?
Trần Mỹ Tâm vẫn không có giấu hiệu tỉnh lại.
Hết cách, Trần Hải Minh đành ôm lấy Mỹ Tâm để đi tìm Hướng Vĩnh Bình, rồi gọi bác sĩ đến.