Đại học A là ngôi trường mẹ đẻ của Lục Thượng Hàn, ân sư của hắn lại trực tiếp đến tìm gặp hắn vài lần nên hắn mới miễn cưỡng nhận lời làm cố vấn danh dự như vậy.
Tuy sau khi trở thành cố vấn danh dự, hắn cũng chẳng mấy khi xuất hiện ở trường nhưng cũng đã góp phần lôi kéo về cho trường không ít những nguồn đầu tư lớn vào mục đích nâng cấp, cải thiện, hoàn chỉnh cơ sở dạy và học của trường.
Tất nhiên đây không phải là lí do chính mà Đại học A muốn hắn nhậm chức cố vấn danh dự,lí do lớn nhất là bởi họ tự hào vì có một học sinh xuất chúng như hắn đã từng theo học tại đây.
Nếu như không vì chuyện của Đan Nghi,thì người của Đại học Hành Châu có nghĩ nát óc thì cũng không thể tìm ra cách mà mời được Lục Thượng Hàn về trường đảm nhận vai trò cố vấn danh dự đó.
Lục Thượng Hàn không phải không muốn giúp mang phúc lợi đến cho trường học mà hắn thật không muốn xuất hiện trước đám nữ sinh ồn ào, nhiều chuyện.
Đan Nghi ngẫm nghĩ chút là hiểu ngay ra hắn đã vì cô mà chịu hi sinh lớn đến nhường nào.
Hắn đồng ý nhận lời mời của Đại học Hành Châu như vậy rồi thì hắn chỉ cần tùy tiện nêu ra vài yêu cầu nho nhỏ gì đó thì nhà trường đâu thể nào từ chối được.
Nụ cười trên môi Đan Nghi thêm tươi tắn:
- Vậy thật ngại quá, lại khiến Lục tiên sinh phải phá vỡ nguyên tắc thêm lần nữa rồi.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô, như muốn hút hồn...
- Vậy nên bữa ăn này em mời!
Đan Nghi bị hắn nhìn khiến cho không tự tại, chân tay như muốn mềm nhũn ra hết cả nhưng vẫn cố tình nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Lục Thượng Hàn.
Cô vừa nói hết câu, đôi chân siêu dài của hắn ở dưới gầm bàn đã ngoắc lên đôi chân trắng mịn nhỏ xinh của Đan Nghi.
Lục Thượng Hàn cũng vờ như không hiểu ý cô, hắn nói:
- Ừm vậy tối nay nhớ phải quản cho anh ăn no đấy!
- Ê...anh... chỉ có đầu bếp mới có thể quản cho anh ăn no bụng thôi, em quản không nổi.
Đan Nghi vẫn cứng đầu.
Ánh mắt hắn không chịu buông tha cho cô:
- Nhưng mà, anh chỉ có hứng thú với mỗi mình em... và cũng chỉ muốn ăn một mình em thôi.
Giữa chốn đông người, thanh thiên bạch nhật như này mà hắn lại nói ra được những lời đó, thật không biết e ngại chút nào mà...
Dưới gầm bàn, Đan Nghi đá đá vào đùi hắn một cái:
- Vậy bữa tối nay anh mời đi.
- Mời em tùy ý đến " chén "!
Lục Thượng Hàn tỏ vẻ đầy vinh hạnh.
Đan Nghi chỉ hận một lỗi, không thể dùng một miếng sườn bò mà bịt miệng hắn lại cho rồi.
Vì việc này, cô hiểu, cô lại không tránh khỏi kết quả bị hắn ăn tươi nuốt sống rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là điều mà hắn đáng được hưởng.
Hắn vì cô mà đã phá vỡ không ít những nguyên tắc, buông bỏ những điều mà hắn đã từng kiên quyết bảo vệ.
Từ sâu thẳm trong lòng, cô vô cùng biết ơn hắn, biết ơn trước những điều mà hắn đã làm cho cô.
Nhưng cô đã không nghĩ đến mốt điều này, hắn chấp nhận làm điều đó, phá vỡ nguyên tắc của mình như vậy cũng là vì hắn có ý muốn riêng của mình, chính là, từ nay về sau hắn có thể quang minh chính đại xuất hiện trong trường học, bất kì lúc nào cũng có thể ở bên cạnh cô.
Giờ Đan Nghi chưa kịp nghĩ sâu xa tới vậy, đợi đến khi cô kịp phát hiện ra thì cũng chỉ có thể mắng hắn là đồ phúc hắc mà thôi.
Hắn chính là muốn ăn cô và thật sự không muốn cô rời mình một khoảng cách quá xa.
Đêm đó, hai người họ không quay về Hành Châu mà ở lại luôn trong căn hộ của Lục Thượng Hàn, ngay gần trường đại học A.
Tất nhiên Đan Nghi lại bị hắn hành kiểu này, kiểu kia cho đến tận khi hắn "no bụng" thì mới chịu tha cho cô nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Đan Nghi về tới nhà, Trần Hải Minh cũng chẳng mấy bận tâm xem cô đi đâu đi đâu nên cũng không hề phát giác ra điều gì bất thường.
Tâm trạng ông ta đang rất không tốt, ông ta vốn muốn Trần Mỹ Tâm thi vào trường Đại học A, nhưng muốn đặt chân được vào đó đâu có dễ dàng?