Đan Nghi bật cười:
- Ai không biết lại tưởng anh thích bị người khác hành hạ đó!
- Vậy phải coi đối phương là ai đã!
Lục Thượng Hàn cũng cười đáp lại.
Đan Nghi thu lại nét cười, nói:
- Sức khỏe ông ngoại em lúc tốt, lúc xấu, em muốn chuyển ông ra khỏi Đan gia để đi một nơi khác tĩnh dưỡng, nhưng giao ông cho người khác coi sóc em không yên tâm.
- Được, anh sẽ giao cho Lục Thiên lo liệu việc này!
Lục Thượng Hàn không chút do dự mà nhận lời, đó là ông ngoại của Đan Nghi thì cũng là người thân của hắn, hắn quyết không từ chối.
Đan Nghi rất lấy làm cảm kích trước thái độ của hắn:
- Thượng Hàn,ông ngoại em ngã bệnh đã lâu, cần phải có bác sĩ, hộ lí, cần sự chăm sóc hết sức tỉ mỉ chu đáo, vậy nên... thật ra cũng sẽ hết sức là phiền phức, tiền thì em có, nhưng thiếu người để tin tưởng giao phó.
Lục Thượng Hàn gật đầu, tiếp lời:
- Lục Thiên làm việc cho anh mười mấy năm rồi, việc giao cho cậu ta làm trước giờ đều được hoàn thành rất tốt.
- Vậy thì tốt quá!
Ánh mắt Đan Nghi sáng long lanh....
Điều mà hiện tại cô lo lắng nhất chính là sức khỏe của ông ngoại, giờ có thể bố trí thỏa đáng mọi chuyện cho ông thì cô sẽ rất yên tâm để mà bắt tay vào đối phó với Trần Hải Minh.
Từ đây cô sẽ coi Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm như hòn đá mài dao, để cô tôi luyện khả năng của bản thân.
Bỗng Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Ông ngoại ngã bệnh từ rất lâu rồi ư ?
- Đúng thế! Cái chết của mẹ là một sự đả kích quá lớn đối với ông, chỉ thời gian ngắn đã ngã bệnh nặng, đến việc quản gia nghiệp cũng không còn sức để làm nữa.
Nhắc đến bệnh tình của ông ngoại là Đan Nghi không khỏi đau lòng.
- Là bệnh gì? Bác sĩ nói sao?
- Bắc sĩ chỉ nói là do lao lực quá lâu nên tích bệnh, rồi lại gặp cứ sốc tinh thần quá lớn nên khó gượng dậy, giờ chỉ còn cách tĩnh tâm dưỡng bệnh thôi.
- Tĩnh dưỡng thời gian dài vậy rồi mà vẫn không đỡ hơn ư ?
Lục Thượng Hàn đang đoán định ông ngoại cô chắc chắn cũng chưa phải là quá lớn tuổi.
Đan Nghi mới 18 tuổi, lúc trước, mẹ cô sinh cô khi cũng mở chỉ 19 tuổi, theo lí mà nói ông ngoại Đan Nghi cũng chỉ trên dưới 60 mà thôi, vậy sao lại bệnh nặng tới mức đó?
Câu nói của Lục Thượng Hàn như một gáo nước lạnh dội xuống,như một tiếng sét bên tai khiến đầu óc Đan Nghi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô kinh hãi đứng bật lên:
- Ý anh là... ba em có khả năng... hậ độc ông ngoại ư?
- Anh chỉ đoán vậy thôi. Việc xảy ra bất thường thì chắc chắn phải có vấn đề, không phải sao?
Đan Nghi cắn chặt bờ môi, cảm giác như trái tim mình vừa bị đâm một nhát sâu hoẵm...Việc này,tại sao bản thân lại không lường tới?
Cảm giác ân hận, tội lỗi ùa về trong lòng cô,bao trùm lấy mọi tế bào trong cơ thể, khiến cô dường như không thể đứng vững.
Lục Thượng Hàn ôm lấy cô vào lòng, vỗ về, an ủi:
- Nghi Nghi, khi mẹ em qua đời, em cũng chỉ mới có 12 tuổi, ba em lại luôn diễn vai một người cha tốt, những việc này không thể trách em được, không phải lỗi của em.
Đan Nghi cắn chặt môi, Lục Thượng Hàn ghì chặt cằm ghì chặt đầu cô vào vòng tay mình, cố gắng hết sức để vỗ về cho cô bình tâm lại.
- Đợi em một chút!
Đan Nghi vùng ra khỏi vòng tay hắn , bước từng bước lớn ra phía ngoài.
Rất nhanh, cô đã bước vào phòng ông ngoại, hộ lí đang chuẩn bị cho ông uống thuốc.
Đan Nghi đỡ lấy thuốc, rồi lên tiếng:
- Tôn hộ lí, để tôi!
- Đại tiểu thư, đây là nhiệm vụ của tôi,sao có thể để tiểu thư làm chứ?
-Đã lâu rồi tôi không ở bên ông, hãy cứ để tôi làm cho ông chút việc gì đó đi!
Đan Nghi cười mà đáp lại, nét mặt không để lộ ra chút biểu cảm gì đáng nghi cả.
- Vâng! Vậy thì phiền tiểu thư rồi! Đây là thuốc uống, đây là dịch truyền...
Tôn hộ lí giao lại mọi thứ cho Đan Nghi.
Đan Nghi nhận lấy mấy thứ đó, tận dụng lúc Tôn hộ lí ra ngoài mà nhét luôn vào trong túi.
Cô khe khẽ dùng Morse code để nói với ông ngoại:
- Ngoại,lát nữa cháu quay lại cho ông uống thuốc, ông đợi chút!
- Được!
Ông ngoại cô cũng dùng Morse code mà đáp lại.