Khi cơ thể hai người hợp nhất thành một,Đan Nghi phát ra tiếng rên khe khẽ đầy khoan khoái, giống như vừa ăn được món ăn mĩ vị nhất.
Biểu cảm, phản ứng chân thật của cơ thể cô khiến Lục Thượng Hàn rất thích thú và thỏa mãn được niềm tự hào, kiêu ngạo của một người đàn ông.
Lục Thượng Hàn ghé sát bên tai Đan Nghi, khẽ thì thầm:
- Đan Nghi, ăn anh cả đời này được không?
Cơ thể cô khẽ run rẩy, trái tim cũng vậy...
Trước khi phát hiện ra vụ việc của ba mình,cô chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn sống vui vẻ cả đời bên hắn, nhẹ nhàng, đơn giản , chỉ cần hai người được ở bên nhau thế là đủ...cô không nghĩ quá nhiều những chuyện khác.
Nhưng sau này,cô càng ngày càng thất vọng về ba mình, đối với chuyện tình yêu, cô không còn dám ôm quá nhiều mộng tưởng nữa. Thật ra càng lo sợ mất đi thì lại càng muốn có được
nhiều hơn.
Nhưng càng muốn đạt được thì lại càng lo sợ bị mất đi.
Càng sợ mất đi, lại càng muốn có được...
Cứ thế, cô như rơi vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Việc ba cô làm,đã khiến tâm hồn cô bị tổn thương nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức cô không thể tự mình hàn gắn được...
Tình yêu, tình thân sụp đổ, đủ để hủy hoại hoàn toàn sự tự tin, sự mạnh mẽ mà cô đã tự xây đắp cho bản thân trong suốt 18 năm qua.
Và chính sự tồn tại của Lục Thượng Hàn lại là điểm mấu chốt giúp cô khôi phục, bù đắp những vết thương ấy,những vết thương nho nhỏ, dưới sự nỗ lực của hắn thì giờ đây đã có dấu hiệu liền lại.
- Yêu anh cả đời này được không?
Giọng nói ấm áp, dịu dàng của hắn như đang rót mật vào tai cô, từng chút từng chút làm cho đầu óc cô bị hoạt động chậm lại....
- Ừm!
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua,từ trong tiềm thức, đáp trả hắn bằng một từ khẳng định.
Ý thức của cô lúc này đang bị hoan lạc vùi dập, đã rất mơ hồ, nên cô không nghe rõ, Lục Thượng Hàn hỏi cô là " Yêu anh " chứ không phải " ăn anh "
Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ chỉ nghĩ đến việc ăn cô , ngoài chuyện ăn cô ra, thì hắn còn rất nhiều việc muốn cùng cô làm.
Chỉ là hiện tại, cô vẫn chưa có thời gian, và cũng chưa có tâm trạng để làm mà thôi.
Nhưng hắn nhất định sẽ đợi đến ngày mà cô chữa lành mọi vết thương, sẵn sàng yêu và được yêu.
Đêm đã khuya, gió nổi lên, trời lạnh....
Nhưng trong phòng Đan Nghi thì vẫn nóng bỏng vô cùng,tiếng thở dốc,tiếng rên khe khẽ vẫn không dứt...
Tương phản hoàn toàn là căn phòng mà Trần Ngọc Tâm đang ở.
Lúc này cô ta đang ngồi nhìn đống quà vừa nhận được,sắc mặt xám xịt, đen xì như đít nồi vì giận dữ.
- Đây đều là những thứ quái quỷ gì vậy chứ? Đá cuội,không khí,giấy trắng。。。ba...ba xem xem, toàn mấy thứ vô giá trị vậy đấy. Ba, chắc chắn là do Đan Nghi cố ý làm vậy,là Đan Nghi cố tình kêu họ tặng con những thứ vô giá trị này, lăng mạ, làm nhục con, lấy uy với con.
Trần Ngọc Tâm khóc lóc ầm ĩ.
- Ba, Đan Nghi đối xử với con như vậy mà ba không quản ư?
- Đừng nói linh tinh, Đan Nghi cũng mới chỉ 18 tuổi, có lớn hơn con là mấy đâu, nó làm gì có năng lực gây ảnh hưởng đến bao người như vậy được chứ?
Trần Hải Minh lí trí suy xét vấn đề.
Thật ra,Đan Nghi lúc này chính là vì không có sức ảnh hưởng lớn đến mọi người xung quanh nên mới không chọn cách lập tức lật mặt với ông ta.
Nhưng Lục Thượng Hàn thì có thể.
Trần Ngọc Tâm cắn cắn môi:
- Vậy ba... hay là... nói với họ, con cũng là con gái của ba, có được không?
- Không được!
Trần Hải Minh lập tức từ chối.
- Ba còn chưa lấy được quyền sở hữu cổ phiếu của Đan gia thì sao có thể làm bừa ? Công bố thân phận của con, thì chẳng phải để người khác bắt thóp ba sao?