Đan Nghi âm thầm quan sát mọi hành động của Trần Ngọc Tâm và Trần Hải Minh....
Trần Hải Minh đưa "cô cháu gái "đi chào hỏi người này, người kia một cách rất tận tâm.
- Đan Nghi!
Một tiếng gọi đầy ngọt ngào vang lên.
Đan Nghi nhìn sang phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy An Kỳ đang chạy về phía mình.
An gia trước giờ đều là một trong những bạn hợp tác quan trọng của Đan gia.
Đan Nghi và An Kỳ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, rất thân thiết, bữa tiệc hôm nay, tất nhiên là An Kỳ cố ý đến để gặp cô bạn thân của mình....
- An Kỳ!
Đan Nghi giơ tay lên vẫy chào cô bạn.
An Kỳ chạy đến bên Đan Nghi.
- Cái con bé Trần Ngọc Tâm kia sao cứ đi theo sát ba bà vậy? Không phải nó tự cho mình là Đan gia đại tiểu thư đấy chứ?
- Cô ấy thích đi chào hỏi mọi người thì cứ để cô ấy đi thôi.
Đan Nghi cười nhẹ nhàng như không hề để tâm chút nào về việc đó.
- Đã vậy thì... Cảnh Lạc Bình bọn họ cũng đến rồi, tôi với bà cũng qua bên đó với họ đi.
An Kỳ đề nghị.
Đan Nghi nhìn sang phía đó, đúng là đám người Cảnh Lạc Bình đã tới.
Đan gia, nhà to nghiệp lớn, trước đây khi Đan Khánh còn sống,dưới trướng gồm có bốn bộ phận chính, cũng chính là bốn đại gia tộc khác nhau, trong đó An gia và Cảnh gia là hai gia tộc chủ chốt.
Đan Nghi có mối quan hệ rất thân thiết với hậu bối của An gia và Cảnh gia. Cảnh Lạc Bình chính là con trưởng của Cảnh gia, bên dưới cậu ta thì còn một em trai tên Cảnh Hồi, lần này cả hai người họ cùng đến dự tiệc.
Đan Nghi vẫn nhớ, khi còn sống, mẹ cô rất coi trọng ông nội của An Kỳ và ba của Cảnh Lạc Bình. Hai gia tộc này vốn cũng rất trung thành với Đan gia, chỉ là đến bây giờ họ có còn được như vậy hay không....thì chưa rõ.
Nghĩ đến đây,cô khoác lấy tay An Kỳ rồi nói:
- Được,bọn mình cùng qua chỗ họ chơi!
Đan Nghi sang đó, gặp An lão gia đức cao vọng trọng và Cảnh tiên sinh thì rất lễ phép mà chào hỏi họ.
Cô hiểu rằng, giờ đây cô không thể giống như lúc trước, bướng bỉnh,làm gì cũng chỉ theo ngẫu hứng.
- Đan nha đầu thật sự đã khôn lớn rồi!
An lão gia vỗ vỗ vai Đan Nghi, cười hài lòng:
- Chớp mắt mà đã cao thế này rồi. Nghỉ hè rồi, nhớ đến An gia chúng ta chơi vài hôm nhé!
- Vâng ạ, thưa ông!
Đan Nghi cười ngoan hiền.
- Cũng phải đến cả nhà chúng tôi nữa chứ! Đan Nghi, cậu nhớ là không thể nhất bên trọng nhất bên khinh đâu đó!
Cảnh Hối lập tức lên tiếng.
- Thằng nhóc này, Đan Nghi tới An gia còn có An Kỳ chơi cùng, chứ còn chơi với đồ quỷ sứ như con thì ai mà chơi cùng cho được?
Cảnh tiên sinh không khỏi buông lời trêu chọc Cảnh Hối.
Đan Nghi bật cười:
- Chúng ta cùng hẹn nhau đi chơi được mà!
Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng ai đó cất tiếng:
- A! Hình như là Hắc Khải kìa?!
Nghe vậy, mọi người đều đưa mắt hướng về phí cổng ra vào...một dáng người cao cao, thanh tú bước vào, nét mặt tuấn tú đầy ngạo khí, khí chất hơn người.... không phải Hắc Khải thì còn ai vào đây?
Lấp tức, tiếng xì xào không ngớt:
- Danh tiếng của Đan thị quả không tồi, ngay cả Hắc Khải mà cũng có thể mời tới dự bữa tiệc này.
- Hắc Khải là một thiên tài giám định sư, là nhân vật cao quý, xuất chúng trong giới trang sức đá quý...ai có thể kết giao cùng anh ta thì thật là quá có phúc phần rồi!
- Nghe nói bản thân anh ta cũng có kinh doanh mặt hàng trang sức đá quý, không biết có phải là hợp tác cùng Đan thị không nhỉ?
Thấy Hắc Khải tới, Trần Hải Minh ánh mắt sáng rực, rồi vội ra chào đón:
- Hắc thiếu gia, thật là khách quý, khách quý, xin mời Hắc thiếu gia vào trong!
- Thì ra là vì nể mặt Trần Hải Minh nên Hắc Khải mới tới dự tiệc.
Mọi người đều thầm nghĩ như vậy...
Hắc Khải lịch sự đáp lại:
- Trần tiên sinh khách sáo rồi!
- Hắc thiếu gia, đây là con gái của một người bạn tôi, tên Trần Ngọc Tâm....Trần Ngọc Tâm đến chào hỏi Hắc thiếu đi. Hắc thiếu đây chính là một thiên tài giám định sư trong lĩnh vực trang sức đá quý. Sau này hi vọng Hắc thiếu sẽ quan tâm giúp đỡ chút cho Ngọc Tâm trong lĩnh vực này.
Trần Hải Minh quả thật là không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để đưa con gái mình ra giới thiệu với những người có thân phận, địa vị cao trong xã hội.