Lục Thượng Hàn đưa theo Đan Nghi ra ngoài.
Thân thủ của hắn trước giờ đều rất tốt, đưa theo cô đi cùng mà nhẹ nhàng như không.
Vừa bước tới vườn hoa thì nhìn thấy Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm đang cùng nhau đi dạo.
Hai người họ rất cảnh giác,nên cũng không có hành động gì quá sức thân mật.
Chỉ là, cuộc nói chuyện giữa họ đã bán đứng suy nghĩ thật trong lòng....
Trần Hải Minh nói:
- Ta nghe nói , Lục Thượng Hàn vì chuyện làm ăn nên đã đến đây,tối mai,ta sẽ mời anh ta đến tham dự bữa tiệc của công ty.
- Tuyệt quá!
Trần Ngọc Tâm cảm kích:
- Cảm ơn Trần thúc!
- Lục Thượng Hàn là một chàng trai tuổi trẻ tài cao, các cô gái trẻ thích hắn thì nhiều không kể hết. Vậy nên con cần phải biết nắm bắt lấy cơ hội mà ghi điểm trong mắt cậu ta.
Trần Hải Minh dặn dò Trần Ngọc Tâm.
Trần Ngọc Tâm tươi cười rằng:
- Con sẽ chuẩn bị kĩ càng.
Đan Nghi khẽ nhíu mày, liếc sang nhìn Lục Thượng Hàn, hiển nhiên, Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm đang nhắm đến hắn - nhắm đến ông xã của cô.
Đan gia so với Lục gia mà nói thì vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, nhưng nói cho cùng nếu như muốn làm thông gia với Lục gia thì cũng không phải là không thể. Bởi trước đến nay,nhà gái kém hơn nhà trai một chút, trong mắt nhiều người thì cũng coi như môn đăng hộ đối rồi.
Lục Thượng Hàn chẳng chút để tâm, đưa Đan Nghi nhanh chóng rời đi.
Hắn không đưa cô tới những nhà hàng khách sạn đẳng cấp để dùng bữa... đối với cô và hắn mà nói, những nơi đó là quá bình thường rồi.
Hắn đưa cô vòng vèo qua những dãy phố nhỏ và dừng lại trước một quán ăn rất nhỏ ven đường.
Quán ăn có diện tích rất nhỏ, trong quán chỉ có bốn chiếc bàn, tuy nhiên được bày biện rất sạch sẽ.
Nhìn thấy Lục Thượng Hàn, vị đầu bếp đang làm đồ ăn liền reo lên kinh ngạc:
- Là thiếu gia đến đấy sao? Thiếu gia, lâu lắm rồi mới lại đến đây,mời thiếu gia ngồi, thiếu gia ngồi đi!
- Phường thúc!
Lục Thượng Hàn khẽ gật đầu:
- Cho bọn cháu cháo gan heo,cá bạc chiên giòn..... Trà thì cho cháu loại trà mới của năm này, Tiền Minh trà.
- Vâng. Thiếu gia. Giờ tôi đi chuẩn bị đây!
Phường thúc thái độ hết sức cung kính.
Đan Nghi có chút kì quái, cái quán nhỏ xíu này, lại nằm trong khu hẻo lánh như vậy, những món mà Lục Thượng Hàn vừa gọi, tuy không quá đắt tiền nhưng cũng không phải loại bình dân, thật không hiểu quán ăn này sẽ làm ra được mùi vị như nào nữa?
Lục Thượng Hàn thấy cô trầm tư vậy liền hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Bọn họ mời anh đến dự bữa tiệc tối mai, anh đi không?
Đan Nghi hỏi hắn.
- Em muốn anh đi hay không đi?
Lục Thượng Hàn đẩy lại câu hỏi cho cô.
Đan Nghi không trả lời, nhấp một ngụm trà mà Phường thúc vừa mang ra, nói:
- Trần Ngọc Tâm có vẻ như rất thích anh đấy!
- Đó là việc của cô ta, không liên quan tới anh!
Nhắc tới Trần Ngọc Tâm, thái độ của hắn rất lạnh lùng.
Đan Nghi uống ngụm trà, chỉ thấy so với loại trà thượng đẳng ở nhà còn ngon hơn rất nhiều, nét mặt tươi hơn:
- Đây là Trầ gì vậy ạ? Mùi vị thật tuyệt!
Phường thúc cười tươi, đáp lại:
- Đây là loại trà mới nhất trong năm nay, trà Tiền Minh. Thiếu gia rất thích uống loại này, tiểu thư nếu cũng thích thì lát nữa tôi sẽ gói cho tiểu thư một ít mang về.
Đan Nghi cười vui vẻ:
- Vậy cháu cảm ơn Phường thúc trước nhé!
- Chú thật biết mang đồ của cháu đi lấy lòng người khác.
Lục Thượng Hàn liếc nhìn Phường thúc.
Phường thúc cười, nói đầy cung kính:
- Thiếu gia trước giờ toàn đi một thân một mình tới đây, giờ lại dẫn theo vị tiểu thư này cùng đến, có thể thấy mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, thế nên tôi mới dám mượn hoa dâng phật vậy đấy chứ!