Bạch gia và Đan gia có mối quan hệ cũng không tệ nên hắn không muốn trực tiếp lật mặt,đối đầu với Đan gia.
Nếu không phải do bản tính Đan Nghi cố chấp không cho hắn có những hành động quá thân mật.... Dù là người yêu của nhau nhưng Đan Nghi đến cả tay cũng ít khi cho hắn nắm... Nếu không thì hắn cũng không đến nỗi rơi vào mối tình với Đường Sa Sa hay chính xác là với thân hình ba vòng nóng bỏng tay của ả.
- Anh ngốc à?
Đường Sa Sa gõ một cái vào trán hắn.
- Đầu Đan Nghi bị thương sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà họ Đan phát hiện ra... Một khi đã phát hiện ra thì chúng ta muốn kiếm thêm chút gì từ tay ả cũng rất không dễ....
Bạch Văn Bình nghĩ cũng gật đầu đồng ý.
Đường Sa Sa tiếp tục:
- Bây giờ không tranh thủ kiếm thì sau cũng không còn cơ hội đâu. Đến khi ấy không tìm thấy sợi dây kim cương, chúng ta cứ bảo rằng do đầu Đan Nghi không bình thường nên làm mất ở đâu đó rồi... Vậy không hợp lí à?
Bạch Văn Bình gật gù đồng ý:
- Vẫn là em thông minh nhất!
Nói rồi hai kẻ đó lại quyện vào nhau hôn hít một hồi.
Đây còn chưa bước ra khỏi phòng của Đan Nghi mà chúng đã nghiễm nhiên ôm ấp,hôn hít nhau và cùng thương lượng chuyện chiếm đoạt đồ của cô.
Đan Nghi chăm chú lắng nghe chúng bàn bạc.
May mắn thay đầu óc cô giờ đã hoàn toàn bình phục nếu không thì chắc sẽ còn bị đôi cẩu nam nữ này gặm đến xương cũng không còn mất.
Nhớ lúc trước, số lượng nam sinh theo đuổi Đan Nghi ít ra cũng tập hợp được thành vài ba đội bóng... trong đó Bạch Văn Bình có điều kiện gia đình hết sức bình thường, chả có gì nổi bật.
Đan Nghi giờ nghĩ lại, thấy đầu óc mình lúc đấy chắc chắn có một dây thần kinh nào đó không được bình thường nên mới nhận lời yêu hắn.
Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cuốn vào nhau như chiếc quẩy rồi mới chịu đi ra ngoài.
Đan Nghi nở nụ cười trong sáng dễ thương tiễn chân hai kẻ đó...
Sau tiếng đóng cửa, nụ cười của Đan Nghi cũng lạnh dần....
Đan Nghi cài lại chốt cửa,trở về phòng riêng,mở két...
Bên trong két đã đựng đầy những vòng ngọc châu báu, đều là những món đồ cũ mà đã từng bị Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa lấy đi.
Lần này Đan Nghi tìm đến dì Dương là một lựa chọn quá chuẩn xác.
Sợ con mắt tinh tường của dì Dương nên Bạch Văn Bình, Đường Sa Sa không dám dùng đồ giả để lấp liếm....
Đan Nghi kiểm lại một lượt, mặc dù số lượng chưa đủ nhưng cũng thiếu không nhiều nữa...
Trận đánh đầu tiên Đan Nghi giành thắng lợi hoàn toàn!
Đóng cửa lại, vươn vai vài cái Đan Nghi trở về căn hộ mới thuê.
Vừa định mở cửa, cửa liền mở ngay trước mặt cô.
Lục Thượng Hàn mặc bộ đồ pijama đứng trước cửa.
Lúc này Đan Nghi mới phát hiện ra anh ta cao hơn cô hơn hẳn một cái đầu. Cô phải ngước mắt lên mới có thể nhìn được anh...
Đan Nghi nhìn thấy đầu tiên là hàng lông mi vừa dài vừa thẳng sau đó mới là khuôn mặt tuấn tú nét nào ra nét ấy của anh.
Anh ta cũng đẹp trai quá mức mà... Đan Nghi từ trước tới giờ gặp không ít mĩ nam nhưng chưa từng gặp ai có khí chất cuốn hút đến vậy...
- Nhìn đủ chưa?
Lục Thượng Hàn hỏi cô.
Đan Nghi giật mình nhận ra mình đã mải nhìn anh quá lâu...
Cô lách qua anh bước vào trong nhà.
Tinh mũi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức dễ khiến người ta chảy nước miếng, Đan Nghi hỏi:
- Là món gì mà thơm vậy?
- Ăn cơm thôi.
Lục Thượng Hàn đẩy Đan Nghi ngồi xuống bàn ăn.
- oa đồ Nhật!
Đan Nghi đã rất lâu rồi chưa được ăn những món đồ ngon này....
Ngay vừa xong thôi Bạch Văn Bình mới mang cho cô món cháo nguội ngắt ngơ với vài cái dưa muối bọc trong giấy báo rẻ tiền...
So sánh với món ăn Nhật đầy đủ chất này thì đây chính là một bữa tiệc với đầy đủ cao lương mĩ vị....