Editor: Norah
“Chủ nhân, đến lúc đó thì chúng ta đi, hay là…”
“Đi, sao có thể không đi chứ? Đây chính là bảo bối nhỏ… của tôi mà.”
Anh đến là muốn nhìn xem, tiệc rượu đính hôn kia, rốt cuộc muốn tiến hành như thế nào.
Mà lúc này, trong tay Diêm Tử Diệp cũng nhận được một tấm thiệp mời giống như vậy, anh nhìn tên ở phía trên, trên khuôn mặt âm nhu kia không biểu lộ chút cảm xúc nào.
“Môn chủ, bây giờ vị kia đang ở trong tay EVE, nhưng mà tôi còn chưa tra được địa điểm cụ thể.” Kiều Tử Du đứng chỗ cách xa Diêm Tử Diệp hai mét, cung kính nói.
Diêm Tử Diệp cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn dừng ở trên tấm thiệp mời như cũ, lúc người bên dưới đưa thiệp mời lên, tiện thể còn nói ra tin tức bọn họ vừa mới nhận được.
Gia muốn đính hôn với người khác.
Anh vốn cho là cả đời này gia cũng sẽ không kết hôn với người khác, cô đã từng dè bỉu đối với hôn nhân như vậy, sao cô sẽ đính hôn với người khác chứ?
Mà bây giờ anh lại nghe nói, gia muốn đính hôn với người khác, cô lập tức sẽ trở thành vợ trên danh nghĩa của người khác.
“EVE sao.” Diêm Tử Diệp giống như đang tự lẩm bẩm, tối kỵ trong mấy ngày này, anh đều nghe được giọng nói không giải thích được của người phụ nữ, lúc đầu chẳng qua chỉ là một câu nói, không thấy được hình ảnh, mà bây giờ anh lại có thể thấy một hình ảnh mơ hồ.
Diêm Tử Diệp biết mình có chỗ nào đó không bình thường, thế nhưng anh đi bệnh viện làm kiểm tra, báo cáo kiểm tra chứng tỏ tất cả đều bình thường.
“Đi xuống đi, nếu như bọn họ không có hành động gì khác thường, vậy cứ như thế đi.” Tay mang găng tay trắng nhẹ nhàng trượt lên xuống trên thiệp mời, Diêm Tử Diệp lạnh nhạt nói.
Kiều Tử Du vô cùng kinh ngạc khi Diêm Tử Diệp không quan tâm đến “Tần Lam” kia, bây giờ bọn họ biết người ra tay phía sau là EVE, không phải bọn họ càng phải dốc sức lực đi thăm dò sao? Tại sao ngược lại... Cứ như vậy?”
Hay là nói, môn chủ thật sự cho rằng Phó An Nhiên kia là gia sao? Đừng nói đùa, trên thế giới này chỉ có một gia, người đó đã sớm chết rồi, cô bé con đấy, sao có thể lại là gia của bọn họ?
“Chị, cô ấy sắp đính hôn.” Thiếu niên cuộn tròn thân thể của mình, vẻ mặt bất lực nhìn Bách Lý Lan: “Mấy ngày nữa cô ấy sẽ đính hôn, cô ấy đính hôn thì em làm sao bây giờ? Chị, em làm sao bây giờ?”
Bách Lý Lan thở dài, cô ngồi trên ghế salon, nhìn em trai nhà mình núp ở góc giường: “Thân ái, đây chỉ là đính hôn mà thôi, không phải là kết hôn. Kết hôn còn có ly hôn, huống hồ là đính hôn chứ?”
“Không, cô ấy không giống người khác.”
“Nếu không thì, chị giúp em đoạt lấy người?” Bách Lý Lan hỏi dò.
“Không, không được!” Thiếu niên lập tức đứng dậy, Die nd da nl e q uu ydo n ánh mắt vô cùng có tính uy hiếp nhìn Bách Lý Lan: “Chị, em chỉ là thích cô ấy, không thể bởi vì sự yêu thích của em làm cho cô ấy không hạnh phúc, em thích nhìn cô ấy cười, chị, chị không biết, cô ấy cười lúc thức dậy, rất đẹp.”
“Chị cười lên khó coi sao?” Bách Lý Lan cố làm bộ dạng đố kị.
Khí thế cả người thiếu niên lập tức đã không thấy tăm hơi: “Không, không phải vậy, chị cũng rất đẹp, chỉ là, chỉ là...”
“Chỉ là cô ấy càng đẹp hơn có đúng hay không?” Bách Lý Lan cười mắng: “Em đứa nhỏ hư hỏng này. Chị nhận được thiệp mời của nhà họ Phó, đến lúc đó em...”
“Em không đi, em mới không cần đi nhìn hình ảnh sẽ làm em đau lòng.” Thiếu niên lắc đầu, anh co lại thành một cục lần nữa.
“Nhưng mà thân ái, em còn chưa có đi tranh thủ mà, sao em biết cô ấy không thích em hả? Thân ái, thử một lần đi, nói không chừng cô ấy cũng có cảm giác với em.” Bách Lý Lan bắt đầu khuyên giải anh.
“Mới không cần, cô ấy nhất định đã sớm quên em rồi, cũng sẽ không nhớ em là ai, sao lại thích em.” Giọng nói thiếu niên buồn buồn, nghe rất là làm cho người đau lòng.
Bách Lý Lan khẽ mím đôi môi, vẻ mặt lạnh không nói thành lời.
“Không quan trọng, đến lúc đó chị giúp em giải quyết.”
Sao cô có thể cho phép em trai của mình không vui, không hạnh phúc chứ?
Lúc Vô Xá lấy được tin tức này, trước tiên Lam Nhược Khê gọi điện thoại cho An Nhiên, lúc An Nhiên nhận được điện thoại thì cũng sững sờ, cô cũng không có nghe người nhà nói đến.
Nhìn nhìn Phó Quân Hoàng còn đang nghiêm túc chọn này nọ, An Nhiên không sai biệt lắm hiểu được nguyên nhân bọn họ không nói với cô.
“Bảo bối, còn muốn mua cái gì sao?” Phó Quân Hoàng đẩy xe đẩy nhỏ, nghiêng người, hỏi An Nhiên.
An Nhiên cất điện thoại, nhìn xe hàng gần như đã bị làm đầy: “Nhìn lại một chút còn muốn mua gì đó hay không, sau khi mua xong rồi cũng không cần ra ngoài.”
Lúc hai người sắp đến cửa nhà, bỗng nhiên An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng đi dạo siêu thị, mua sắm rồi, trong mấy ngày này, nguyên liệu nấu ăn đều là Từ Tĩnh Ngưng mua, An Nhiên vẫn cố gắng nghĩ không đi qua.
“Lão soái ca, anh nói, có muốn chúng ta đính hôn hay không?” An Nhiên đi ở phía sau Phó Quân Hoàng, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Phó Quân Hoàng nhíu mày: “Không muốn.”
An Nhiên nở nụ cười: “Tại sao?”
“Kết hôn, không cần đính hôn.” Cầm lên một túi sữa chua, sau khi nhìn ngày tháng, lại tiện tay cầm thêm vài túi, đặt ở trong xe hàng.
Quả nhiên.
Cho nên nói, không nói cho bọn họ biết là chính xác.
“A, cũng đúng.” An Nhiên cười cười, di@en*dyan(lee^qu.donnn) liền không nói cái gì nữa.
Nhưng mà Phó Quân Hoàng lại nhíu chân mày: “Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì, chính là hỏi một chút.”
Chân mày Phó Quân Hoàng càng nhíu chặt lại: “Nếu như bảo bối thích, chúng ta có thể đính hôn trước.” Ngẫm lại không đúng, tiếp tục nói: “Nhưng mà đính hôn xong rồi thì lập tức sẽ kết hôn.”
An Nhiên rất kinh ngạc, không ngờ Phó Quân Hoàng sẽ nhượng bộ, đương nhiên, nếu như bỏ qua câu nói phía sau của anh, vẫn là rất tốt.
“Cũng nhiều như vậy rồi, nếu như đến lúc đó còn thiếu cái gì thì nói sau.”
Phó Quân Hoàng nghe lời đẩy xe hàng đi tính tiền, An Nhiên đi cùng ở phía sau anh.
Rất nhiều người tính tiền, Phó Quân Hoàng bọn họ đi vào phía sau cùng của đoàn người, mà đứng ở trước mặt bọn họ chính là một cụ bà, cụ bà nhìn thẳng chằm chằm Phó Quân Hoàng và An Nhiên, nhìn một chút, cụ bà nở nụ cười.
“Hai người các con là vừa kết hôn sao? Thoạt nhìn các con rất đằm thắm? Đằm đằm thắm thắm mới tốt, qua thêm cả đời như vậy, mới có thể hạnh phúc.” Cụ bà cười híp mắt nhìn An Nhiên và Phó Quân Hoàng, hiền từ nói.
Lúc cụ bà mở miệng nói câu đầu tiên, Phó Quân Hoàng liền quyết định vui vẻ hòa nhã với cụ bà này, bên trong ánh mắt đen nhánh càng thấm đầy ý mềm mại.
“Cháu gái, thấy chàng trai đối với cháu rất tốt nha.”
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, sau đó nói với cụ bà: “Dạ, anh ấy đối với con rất tốt.”
“Có thể ở chung một chỗ chính là duyên phận, các con nên nắm chắc duyên phận này, bằng không, bỏ lỡ, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm đối phương về.” Cụ bà phát ra tiếng thở dài.
“Sẽ không! Con sẽ luôn luôn nắm tay cô ấy!” Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng nói dài như vậy với một người xa lạ.
Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng mua xong nguyên liệu nấu ăn trở lại nhà họ Phó thì đã là xế chiều rồi, chỉ là An Nhiên vừa mới đẩy cửa ra, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
“Cố Hữu, Cố Hữu anh đứng lại đó cho em! Cố Hữu, em không muốn làm gì anh, chỉ là em muốn chụp với anh một tấm nữa thôi.”
Theo giọng nói xuất hiện là một cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa, nhìn dáng dấp không xê xích bao nhiêu so với An Nhiên, khuôn mặt của cô nhỏ nhắn tròn trịa, ánh mắt rất to, thoạt nhìn thân thể hơi mập rất là dễ thương.
Cô là con gái của Phó Văn An, Phó Quân Nhã, mười bảy tuổi, nhỏ hơn An Nhiên một tuổi, bằng tuổi Cố Hữu.
An Nhiên hơi nghi ngờ tại sao Cố Hữu lại ở chỗ này, không đợi cô nghĩ kỹ, Cố Hữu đã vọt tới, một tay lấy cô chắn ở trước người của mình.
“An Nhiên, cô mau trông nom con nhóc điên nhà các người đi.” Trong giọng nói của Cố Hữu thấm đầy sự không kiên nhẫn.
Sau khi Phó Quân Nhã còn đang chạy nhìn thấy Phó Quân Hoàng và An Nhiên, dfienddn lieqiudoon bước chân của cô liền thu lại, thành thành thật thật chào hỏi Phó Quân Hoàng: “Chào anh hai. Chào chị họ.” Đối với Phó An Nhiên, tạm thời cô còn chưa biết xưng hô như thế nào.
Nhưng mà rất kỳ lạ chính là, chị họ này chỉ lớn hơn cô một tuổi, cảm thấy có hơi sợ hãi như vậy.
An Nhiên gật gật đầu, cười cười, ngay sau đó kéo Cố Hữu đang trốn sau lưng mình ra, đều giao thứ gì đó trên tay mình vào tay anh: “Không có chuyện gì chạy cái gì mà chạy. Một cô gái tốt biết bao.” Nói xong, An Nhiên lôi kéo Phó Quân Hoàng đi, để lại Cố Hữu còn đang giương mắt nhìn tại chỗ.
Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng bước vào sảnh lớn, An Nhiên cũng cảm thấy bầu không khí kỳ quặc.
Bên trong phòng khách không có cụ Phó ở đây, trong nhà chỉ có Phó Văn An và Cố Trường Thanh, vẻ mặt người chú nhỏ Phó Quân An từ trước đến nay đều luôn ôn hòa mà lúc này bộ mặt lại tức giận nhìn Cố Trường Thanh, ngón tay ông chỉ cửa, giọng nói vừa lạnh buốt mà vừa tức giận nói với Cố Trường Thanh:
“Cố Trường Thanh, cút! Cút ra khỏi nhà họ Phó!”