Cửa phòng mổ bị mởra, An Nhiên cũng không phải là người đầu tiên chạy đến hỏi tình hìnhcủa Phó Quân Hoàng thế nào, mà trực tiếp đầy bác sĩ ra, bước nhanh đếnbàn mổ, tiếp nhận giường bệnh trong tay y tá, không có biểu cảm mà đẩyanh đi.
Phó Quân Hoàng không sử dụng thuốc mê, bởi vậy khi AnNhiên bước vào, vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó là một nụcười sạch sẽ.
“Bảo bối.”
An Nhiên ừ một tiếng, không nói thêm gì, nhưng tay cầm ở cáng cứu thương càng chặt thêm.
Nguyên bản y tá bị đẩy ra vô cùng mất hứng, muốn chỉ trích An Nhiên vài câu,nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của An Nhiên, cô ta giốngnhư bị đông cứng, trái tim còn bịch bịch nhảy lên.
An Nhiên anbày cho Phó Quân Hoàng một phòng bệnh, khi An Nhiên đẩy anh ra, đámngười Ngốc Ưng đứng một bên luống cuống tay chân đi theo giúp đỡ, lại bị các y tá kia trừng cho trở về.
Bác sĩ phẫu thuật lần này thậtkhéo, là vị bác sĩ Thẩm Thanh lúc trước đứng mổ chính cho An Nhiên, khiông ở trong phòng bệnh nhìn An Nhiên bận việc, cười cười, “Vợ chồng soncác con thật đúng là thú vị, ngày hôm nay không phải con bị thương thìngày mai sẽ là người kia của con bị thương.”
Phó Quân Hoàng đối với Thẩm Thanh này có chút ấn tượng, anh hướng về phía Thẩm Thanh gật đầu, biểu hiện chào hỏi.
An Nhiên đi đến trước mặt của Thẩm Thanh, trịnh trọng nói với ông, “Cảm ơn, Bác sĩ Thẩm.”
Thẩm Thanh nở nụ cười, hai người này quả thực rất giống.
“Là trách nhiệm của tôi. Thằng bé không có chuyện gì, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày sẽ tốt lên.”
“Được.”
Trước kia Thẩm Thanh đã từng cứu nha đầu kia, họ Phó cảm tạ ông không ít, ởbệnh viện không biết nghe được những gì nhưng đối với ông khách khí hẳnlên.
Thẩm Thanh được Bùi Thanh Dật giới thiệu là người có kĩthuật phẫu thuật tốt nhất, nhưng lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế,mặc dù năng lực của ông tốt nhất ở cái bệnh viện hỗn loạn này công tácgần 20 năm, cũng chỉ là một bác sĩ phẫu thuật nhỏ.
Nhưng khi ôngcứu An Nhiên thành công, thì bệnh viện có quyết định bổ nhiệm chủ nhiệm, không có bất kì bất ngờ nào, ông trúng tuyển.
Sau khi Thẩm Thanh rời khỏi, nhóm người U Linh còn chưa đi, một đám thiết tha nhìn Phó Quân Hoàng.
An Nhiên thu dọn tất cả cho Phó Quân Hoàng, mới lấy di dộng điện báo cáocho từng người trong họ Phó, có điều sau mỗi câu cuối cùng, cô sẽ nóithêm một câu:
Đã không có chuyện gì, con ở trong này chăm sóc.
An Nhiên cũng không điện thoại cho Phó Văn Thắng, Phó Văn Thắng đang họp ở ngoài tỉnh, nói cho ông thì chỉ làm cho ông lo lắng.
Mọi người đều phản ứng nhưng chỉ có Phó lão gia tử là bình tĩnh nhất, “Nếukhông có chuyện gì vậy thì tốt, đến lúc đó ông nói mẹ con mang một ítthức ăn vào. Con muốn ở đó đúng không? Yên tâm, ông cũng sẽ mang đồ dùng cá nhân của con cùng mang đến đó.”
Hiển nhiên, Phó lão gia tử không muốn đến xem Phó Quân Hoàng ra sao.
Theo ông, khi An Nhiên bình tĩnh điện thoại như thế, thì cũng đủ chứng minhxú tiểu tử kia không có chuyện gì, bằng không với trình độ quan tâm củanha đầu dó với xú tiểu tử mà nói, nếu thằng nhóc đó mà xảy ra chuyện, An Nhiên còn không phải gấp đến độ nhảy lên?
Nhóm người U Linh phát ngốc khi nhìn An Nhiên bình tĩnh khép điện thoại, sau đó không nói mộtlời bước lại sofa ngồi xuống, một ánh mắt cũng không nhìn đến Phó QuânHoàng.
Ngân Lang biết mình gây chuyện, quân chủ tất nhiên sẽkhông hướng về hắn mà phát hoả, huấn luyện viên khẳng định cũng sẽ không làm thế với hắn, thế nhưng chờ huấn luyện viên trở về, hắn cũng nên điHình đường lĩnh phạt trước.
Ngân Lang cảm thấy bản thân mình không ổn, khi Phó Quân Hoàng liếc mắt nhìn hắn, hắn cảm thấy càng thêm không tốt.
Đám người Ngốc Ưng chưa bao giờ gặp qua hai người như thế, thế nhưng hiện tại giữa hai người này, rõ ràng là có vấn đề.
Toàn thân của tiểu quái vật là hơi thở người lạ chớ đến gần, Phó Quân Hoàng không hiểu chuyện gì.
Kỳ thực, không chỉ Phó Quân Hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhómngười U Linh cũng không biết tình huống hiện tại ra sao.
Rõ rànglà tiểu quái vật rất lo lắng cho huấn luyện viên, nhưng vì sao mà huấnluyện viên từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, sắc mặt của cô càng lạnh đi chứ?
Khúc Tuệ Tuệ nhìn môi khô khốc của Phó Quân Hoàng, đáy lòng buồn bực.
Cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ, chỉ biết lấy bản thân mình là trung tâm, hoàn toàn không để ý đến người khác.
Huấn luyện viên mới từ trong phòng phẫu thuật đảy ra, Phó An Nhiên không cốgắng chăm sóc còn chưa tính, còn bày sắc mặt, đứa nhỏ này đến cùng là bị gì?
Một bên Khúc Tuệ Tuệ lấy nước đổ ra một li thuỷ tinh, dùng tăm bông thấm nước, sau đó thấm thấm lên môi Phó Quân Hoàng.
An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng hơi nhíu mày, đầu hơi né về sau.
“Bây giờ anh chưa thể uống nước, chỉ có thể thấm như vậy, môi của anh đã khô nức đến không còn hình dáng.” Khúc Tuệ Tuệ vẫn thấm tâm bông, đưa lênmôi anh.
Mẹ nó! Bọn họ có nên cho Khúc Tuệ Tuệ một tràn vỗ tay khen tặng hay không?
Quả nhiên khi phụ nữ yêu sẽ rất điên cuồng.
Cái này quả thực quá điên cuồng rồi!
Mọi người không tự chủ nhìn về người đang ngồi trên sofa, chỉ thấy cô caumày, không biết đang suy nghĩ cái gì, hiển nhiên không chú ý đến chuyệnbên này.
Đột nhiên, An Nhiên nhấc chân muốn rời đi.
Mọi người kinh ngạc!
Tiểu quái vật đây là tức giận, muốn động thủ sao?
Biểu cảm của Phó Quân Hoàng căng thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người An Nhiên.
Theo phương hướng của An Nhiên không phải là đi đến bên giường bệnh mà là ra đến phía cửa phòng.
“ Em muốn đi đâu!” Phó Quân Hoàng đột nhiên nắm chặt drap giường, một âm thanh căng thẳng vang lên.
Đột nhiên An Nhiên xoay người, lúc này cô mới phản ứng lại, vừa nãy cô nghĩ chuyện có nhập tâm, một lần nữa cô đi đến bên người Phó Quân Hoàng,không nhìn mọi người cũng bao gồm luôn Khúc Tuệ Tuệ đang đứng bên ngườikhông nhúc nhích.
Một tay đặt lên trán của anh, không thấy có dấu hiệu nóng lên, cô cúi người xuống, đặt lên trán của anh một nụ hôn,“Ngủ một giấc, khi tỉnh, em sẽ trở lại.”
“Có việc?” Con ngươi tối đen dừng trên người cô.
An cười, “Dạ, phải đi giải quyết một số chuyện.” Chuyện càng kéo dài lâu, Lão soái ca càng thêm nguy hiểm.
“Cùng nhau.” Nói xong, Phó Quân Hoàng xoay người muốn xuống giường.
Mọi người nhất thời cả kinh, huấn luyện viên, bây giờ anh chính là một bệnh binh nha!
“Không được nhúc nhích!” An Nhiên nhanh mắt lẹ tay ngăn cản mọi hành động tiếp theo của anh, cô nắm chặt tay anh, bất đắc dĩ nói, “Lão soái ca, anhnghe lời.”
Phó Quân Hoàng không nói lời nào.
“Cẩn thận ngủ một giấc, khi tỉnh, em ở ngay bên anh.” An Nhiên vỗ lưng anh từng chút.
An Nhiên hướng về nhóm người Ngân Lang ra hiệu, mọi người tự giác rờikhỏi, nhưng Khúc Tuệ Tuệ vẫn không nhúc nhích đứng bên người của PhóQuân Hoàng, đáy lòng tràn lên hương vị chua sót.
Trong mắt củabọn họ, Phó Quân Hoàng là người cường đại đến nổi không cần ai bảo vệ,anh mạnh mẽ không ai bằng. Ả chưa từng nghĩ tới có một ngày, ả thấy mộtPhó Quân Hoàng nghe lời như vậy.
Trong ấn tượng của ả, mỗi lầnlàm nhiệm vụ, Phó Quân Hoàng là người ngủ trể nhất, đồng thời cũng làngười thức sớm nhất, anh nói với ả, anh hầu như không cần giấc ngủ, hoặc là nói, anh không cách nào để ngủ.
Nhưng khi ở bên An Nhiên, anh lại nhắm mắt, khoé môi mang theo một độ cong đẹp đẽ, tựa vào lòng cô,dáng vẻ thoạt nhìn rất ấm áp.
Thấy Khúc Tuệ Tuệ còn đứng sững sờbên giường, An Nhiên cũng không nói cái gì, chỉ cởi giày, bước lêngiường, tránh đi miệng vết thương của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Lão soái ca, ngủ đi, em đang ở bên cạnh anh.”
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng đụng cô, chỉ có như vậy, anh mới có thể an ổn ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi hô hấp của Phó Quân Hoàng dần dần trở nên ổn định, An Nhiên mới lấy tay mình rút ra khỏi tay Phó Quân Hoàng, nhưng khi cô mới làm vậy,Phó Quân Hoàng bừng tỉnh.
Cô kề sát anh, nhẹ nhàng vỗ anh, ôn nhu nói, “Em ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở về, Lão soái ca anh tiếp tục ngủ đi.”
Khúc Tuệ Tuệ một bên ngạc nhiên nhìn, ả chưa từng thấy huấn luyện viên nghe lời như vậy.
An Nhiên xoay người xuống giường, mang giày xong, nhìn tới nhìn lui, côvừa muốn nói gì thì cửa phòng bệnh đẩy ra, Phó Quân Nghị thở hồng hộcchạy vào, vừa định kêu lên, thì thấy Phó Quân Hoàng đang ngủ, mọi âmthanh đều mắc lại cổ họng.
“Tới thật đúng lúc, trông chừng anh trai của cậu.” An Nhiên nói với Phó Quân Nghị.
Sau khi Phó Quân Nghị nhận được điện thoại của An Nhiên, đã trực tiếp chạyxe tới, khi cậu vào, ngoài cửa đứng không ít binh lính.
“Cô muốnđi đâu?” Phó Quân Nghị cảm thấy rất lạ, bình thường khi anh trai xảy rachuyện, không phải là cô một tấc không rời sao? Lúc này cũng nên nhưthế?
“Không phải là cô đi gặp người khác chứ? Tôi nói cho cô biết, cô làm thế là không đúng, cô đối với anh trai tôi đây là….”
“Câm miệng! Trông chừng cho tốt, nếu như khi tôi trở về mà xảy ra chuyện gìthì tôi lấy mạng cậu.” Đe doạ xong, An Nhiên lắc mình rời đi.
Người U Linh đang chờ một bên thấy An Nhiên đi ra, nháy mắt toàn bộ đều xông tới.
“Không có chuyện gì đúng không? Muốn giống Ngân Lang ở thêm mấy ngày ở nơinày? Không có chuyện gì thì cút về huấn luyện hết cho tôi! Xem các người đi, hình dáng của một đám phế vật?”
Trong nháy mắt mọi người á khẩu.
Ngân Lang gãy xương chân, cần tĩnh dưỡng vài ngày, phòng của hắn đã được AnNhiên chuẩn bị cách vách phòng của Phó Quân Hoàng. Tuy rằng bọn hộ thậthâm mộ tiểu tử đó không cần thao luyện giống bọn họ, nhưng ngẫm lại, nổi đau thể xác, hay là thôi đi.
“Chúng ta trở về huấn luyện!” Ngốc Ưng vuốt cái đầu bóng lưỡng của bản thân, biểu cảm nghiêm túc.
An Nhiên không có thời gian lãng phí với bọn họ, cô nhanh chóng bước đi,khi cô đến cửa lớn ở bệnh viện, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lạiphía trước An Nhiên.
“Quân chủ.” Lãnh Hạo ngồi ở ghế lái, gật đầu với An Nhiên.
“Mọi người đến đông đủ sao?” An Nhiên lên xe, đây là câu cô hỏi đầu tiên.
“Đến đông đủ.” Lãnh Hạo cung kính nói.
An Nhiên không nói gì thêm. Chỗ mới của Vô Xá là một sàn nhảy ồn ào, đâylà một trong những sản nghiệp của Vô Xá, An Nhiên từ trên xe bước xuống, Phong Lượng đã chờ ở một bên.
Từ cửa sau tiến vào, đó là mộtkhông gian cho người nội bộ, ở vách tường có một vách ngăn, Phong Lượngấn cái nút ở đó, chỉ nghe một tiếng nhỏ, chỉ thấy vách tường đối diện An Nhiên chuyển động, sau vách tường làmột cánh cửa khác.
Cáchthiết kế ở nơi này so với địa điểm trước kia của Vô Xá tinh xảo hơn mộtchút, trang bị thiết bị phòng chống càng thêm nghiêm mật.
Một trận âm thanh vang lên, người trong mật thất đồng thời đứng lên.
“Quân chủ.” Người trong Vô Xá hầu như đều ở trong này.
An Nhiên trầm mặt, đi đến trước chỗ ngồi, ánh mắt không chút tình cảm nhìn từng người một ở đây:
“Nói, ai điều tra anh ấy.”