Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 168: Nhiều điểm đáng ngờ, dụ rắn ra khỏi hang (1)



Chú Vương cười cười nhưng không nói gì cả, tiếp tục vân vê nguyên liệu may quần áo ở trên bàn.

“Chú đã nhận được tin tức gì chưa?” Thân ảnh phía trước điều chỉnh lại tư thế ngồi, trong tay bưng một ly cà phê vừa mới phê xong.

Chú Vương nhìn nguyên liệu may quần áo trong tay của mình, lại nhìn về phía thân ảnh kia, sau khi nhìn một lúc thì sửa lại kích thước nguyên liệu may quần áo ở trên bức vẽ rồi nói:

“Tin tức này có lẽ con cũng đã biết rồi, đêm nay cũng không phải là một đêm yên tĩnh gì.”

“Cô ấy có thể giải quyết tốt.”

“Con không sợ sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn sao?” Chú Vương cười.

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú còn có lòng dạ mà ở đây may quần áo sao?” Giọng nói cười nhạo, nhấp nhẹ một ngụm cà phê.

Lông mày nhíu lại, cà phê lần này đắng quá, cho hơi ít sữa.

“Đã nói với con rồi, đã không thích uống cà phê đen mà còn cứ uống.” Chú Vương đặt cây kéo cắt may trong tay xuống, đi đến một cái tủ nhỏ bên cạnh, mở ra, lấy một bình sứ nhỏ từ bên trong ra.

“Không ngờ chỗ của chú còn có thứ này.” Trong giọng nói vui mừng là vẻ không thể tin nổi: “Sao chú có thể làm được.”

Mở bình sứ nhỏ ra, từ bên trong nhanh chóng tản ra một hương vị ngọt ngào.

“Cứ ăn là được rồi, cần gì nói nhiều như thế.”

Nói xong, chú Vương lại quay lại bàn làm việc của bản thân, bắt đầu làm những việc còn đang dở dang.

Thân ảnh kia đổ một ít chất lỏng từ trong bình sứ nhỏ ra, đổ vào thìa cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong miệng lập tức ngập tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Nhìn thấy vẻ thỏa mãn của người kia, chú Vương liền cười cười.

“Đã lớn như thế rồi sao vẫn còn thích vị này chứ?” Trong sự than thở bất đắc dĩ là ý cười vui vẻ.

“Bây giờ con cũng chỉ  có thể ăn cái này thôi.” Thở dài: “Nghĩ đến những món đồ ăn ngon trước đây, bây giờ đều không ăn được nữa.”

“Nếu như muốn ăn thì con cứ quay về, chỉ cần con không sợ tiểu tử nhà con giận dỗi, nổi nóng là được.”

Bàn tay uống cà phê hơi dừng lại một chút, nghĩ đến người kia ở nhà của mình, hay là thôi đi: “Dù sao ăn hay không ăn thứ này thì cũng không khác biệt lắm.”

Chú Vương bật cười: “Đến bây giờ vẫn còn sợ hắn như vậy sao?”

“Không phải là con sợ, đó gọi là nghe lời.” Câu nói này nghe thật sự rất miễn cưỡng.

Chú Vương cũng không lật tẩy chỉ là ý cười trong mắt ngày càng nhiều hơn, ông nhìn qua nhìn lại rồi chuyển chủ đề của câu chuyện: “Cuộc sống của nha đầu An Nhiên bây giờ cũng không dễ dàng gì, bây giờ người bên phía Cố gia vẫn đang theo dõi.”

Đặt ly cà phê trong tay xuống, nhân lúc chú Vương không chú ý, cẩn thận giấu bình sứ nhỏ kia đi, sau đó mới nói:

“Yên tâm đi, bên cạnh nó còn có tên tiểu tử của Phó gia kia, nếu như chuyện nhỏ như vậy cũng không xử lý được vậy thì mấy năm khổ luyện của nó đúng là phí công.”

Lông mày của chú Vương có chút nhíu lại: “Chuyện năm đó…haiz, Các con làm đúng là có hơi quá đáng.”

“Tui con cũng là vì muốn rèn luyện cho nó, nếu không nó làm sao có được những thủ đoạn nhưu bây giờ.” Hoàn toàn không nghe ra được sự tự trách trong câu nói của chú Vương, thân ảnh kia liền nói: “Hơn nữa, tụi con làm như vầy cũng là vì muốn nó trải qua nhiều hơn một chút.”

Lần này chú Vương đã bỏ hết những công cụ trong tay của mình xuống, ông ngồi trên ghế làm việc, nhìn về phía thân ảnh nãy giờ vẫn không hề thay đổi kia, đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn tùy hứng như thế.

“Các con làm như thế đã khiến nó phải chịu rất nhiều khổ cực? Những tội mà đáng lẽ nó không phải chịu nhưng bởi vì các con làm bậy mà nó chịu không ít cực khổ? Đứa trẻ bị các con chọn trúng bây giờ cũng đang phải chịu tội lớn? Con không sợ nhân quả báo ứng sao?”

“Báo ứng thì cứ báo ứng đi, lúc con có dự định ở cùng với hắn thì đã không nghĩ sẽ có kiếp sau.” Giọng nói rất kiên quyết, ánh mắt nhìn về phía ly cà phê: “Việc này chỉ có hai người bọn con biết.”

Chú Vương thở dài: “Chú biết con đang nghĩ cái gì, yên tâm đi. Chú sẽ không nói chuyện này với nhà của con đâu nhưng giấy không bọc được lửa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tất cả mọi việc đều sẽ bị bại lộ, đợi đến ngày đó, con…”

“Đợi thật sự có ngày đó rồi hãy nói.” Hoàn toàn không sao cả: “Hơn nữa cho dù có ngày đó thì đã sao chứ? Mọi người không phải vẫn tốt sao? Ai cũng không chết, không phải đều sống rất vui vẻ sao?”

Chú Vương thấy mình không nói qua cô ấy nên cũng lười nói: “Thật không biết năm đó chú đồng ý với cách làm của con rốt cuộc là đúng hay sai.”

“Nhất định là đúng.” Ánh mắt của thân ảnh nhìn về phía của chú Vương: “Yên tâm đi, cho dù chú không tin con thì cũng phải tin chính chú chứ đúng không? Hơn nữa, chú đã biết đứa trẻ kia đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết đứa trẻ kia là một người như thế nào?”

“Được rồi, được rồi, chú nói không qua con.” Chú Vương xua xua tay, không muốn nói thêm nữa: “Chỉ là tới lúc đó con nhất định phải nghĩ kĩ, nếu như lúc đó nó hận con thì ngay cả tên tiểu tử kia của Phó gia cũng không ngăn cản được.”

“Không lẽ nó sẽ giết cháu sao?”

“Không đâu.”Chú Vương biết An Nhiên không phải là người như thế, không chừng ngay cả hận nó cũng cảm thấy lười hận người trước mặt này, cô sẽ không để ý đến nhóm người này nữa.

“Như vậy không phải là xong rồi sao?”

“Ai ya…bỏ đi, con không tiếp xúc qua với đứa trẻ kia nên con không biết sự khổ cực của nó.” Chú Vương không định nói tiếp: “Trong phòng của chú có quần áo may sẵn cho các con, con lấy về thử xem, nếu như không hợp thì cầm quay lại đây.”

Vỗ vỗ tay rồi đứng dậy, cà phê ở trong ly cũng đã uống hết.

Mãi cho đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại chú Vương, chú Vương mới thở một tiếng thật dài.

Chuyện này cuối cùng vẫn là bọn họ đã làm sai.

“Không điều tra ra cái gì?” Caesar nhìn Rice đang đứng trước bàn làm việc một cách kì quái, trong giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm.

Rice hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đúng là không điều tra ra bất cứ chuyện gì có liên quan đến Bạch gia, còn có Bạch Niệm Điệp, cũng không điều tra ra bất cứ tin tức gì, những tư liệu về bọn họ giống như đã biến mất trên thế giới này vậy.”

“Không ở trên thế giới này?” Ánh mắt của Caesar bắt đầu trở nên thâm thúy: “Những phương diện khác có điều tra qua không?”

Vẻ mặt của Rice trở nên rất tệ, liên quan đến Bạch Niệm Điệp, bọn họ đã điều tra một thời gian rồi nhưng trong thời gian qua bọn họ lại không điều tra ra bất cứ thông tin gì, hoàn toàn trống rỗng.

Cái mà bọn họ điều tra được chỉ là biết  tên Bạch Niệm Điệp kia có chút quan hệ với Bạch Tịnh Trần nhưng lý do mà Bạch Niệm Điệp muốn giết Bạch Tịnh Trần thì vẫn chưa điều tra ra.

Thân phận của Bạch Tịnh Trần mà bọn họ điều tra được, ngoài mặt thì rất dễ giải thích nhưng nếu như điều tra sâu vào thì sẽ phát hiện thân phận kia là có vấn đề.

Bối cảnh thân phận của Bạch Tịnh Trần là giả nhưng cho dù là giả thì hắn vẫn có một gia tài kếch xù mặc dù không có ai biết những tài sản kia là từ đâu tới.

Thân phận của những người ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần đều không tệ, những công tử bình thường nhất định không thể có năng lực được nhiều người có thân thủ tốt như vậy bảo vệ.

“Đã điều tra tất cả rồi, ngay cả mạng lưới ở nước ngoài cũng đã dùng nhưng vẫn không điều tra ra.” Rice trầm giọng nói.

“Không có điểm khả nghi sao?” Trên thế giới này không có gì là không thể, Caesar hoàn toàn không tin điểm này.

“Có.” Sau khi Rice nghĩ nghĩ: “Sau khi điều tra đã phát hiện không hề có gi chép gì về việc tên Bạch Tịnh Trần này xuất ngoại, chỉ có duy nhất một lần xuất ngoại vào hai năm trước, địa điểm là Venezuela.”

Caesar chuyển ánh mắt từ máy tính sang người của Rice: “Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Đây cũng là điểm mà Rice nghĩ không thông.

Hơn nữa, thời gian mà Bạch Tịnh Trần ở Venezuala không hề đứt đoạn, mỗi lần đều sẽ ở vài tháng, hắn đã điều tra qua nhưng tin tức nhận được lại khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Bạch Tịnh Trần không làm gì ở bên đó cả, thậm chí qua lại với rất ít người.

Caesar nở nụ cười.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sở, trên cửa kính phản chiếu lại thân hình của hắn, Caesar nhìn ra xa.

Rice ở ngay phía sau hắn, đợi hắn nói gì đó nhưng Caesar giống như đã quên là Rice vẫn còn đứng đó, hắn cứ nhìn bản thân ở trong cửa kính.

Đột nhiên, Caesar xoay người lại, nhìn về phía Rice, khóe môi nở một nụ cười nguy hiểm: “Việc này rất thú vị.”

Rice không biết Caesar đã nhớ ra cái gì hoặc là hắn đang muốn giở trò gì nhưng chỉ cần nhìn nụ cười ở khóe mội của Caesar thì lông mày lại không tự chủ được mà nhíu lại.

Caesar như thế rất là nguy hiểm.

Hắn lúc này, những sự việc trù tính phần lớn đều là những việc nguy hiểm.

“Ông chủ?” Rice không rõ lắm cho nên.

Caesar cười nói: “Rice, chúng ta là sắp có trờ chơi thú vị bắt đầu rồi.”

Hắn rất muốn biết sau khi tiểu bảo bối nhận được tin tức này thì sẽ có biểu cảm gì.

Không gấp, chúng ta có thể làm từ từ, vào thời khắc cuối cùng sẽ từ từ nói với tiểu bảo bối, hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của tiểu bảo bối.

Lúc cô ấy tức giận, thật sự là rất đẹp.

“Đã giải quyết hết những việc bên phía Phó gia chưa?” Sau khi Caesar nghĩ ra sau này mình phải chơi trò gì thì giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mặc dù Rice có chút không rõ nhưng hắn vẫn trả lời: “Đều giải quyết rồi.”

“Cô ấy ra tay, năm người kia cuối cùng là có tác dụng gì hay không, chỉ là một tên Bạch Niệm Điệp…” khiến hắn phải để tâm rất nhiều, hắn thật sự rất muốn biết tên Bạch Niệm Điệp này rốt cuộc là một người như thế nào.

Giết tiểu tiểu bảo bối của hắn một lần vẫn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai, lần thứ ba…hắn cũng rất muốn được giết cô vài lần.

Lần trước, sau khi tên sát thủ bị bọn họ bắt được nói ra tên của Bạch Niệm Điệp, hắn không nói gì cả, ngay cả việc bọn họ nói đưa hắn về nhà, hắn cũng không đồng ý, hắn chỉ yêu cầu bọn họ thả hắn.

Nhưng thả người kia, bọn họ làm sao có thể đồng ý chứ? Nếu hắn đã không đồng ý để bọn họ đưa hắn về nhà vậy thì chỉ còn một con đường chết.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ vẫn là đã giết người kia quá sớm.

Nếu như còn để lại cho đến bây giờ thì vẫn có chút tác dụng, ít nhất còn có thể ép hỏi, tổng bộ của bọn họ rốt cuộc là ở nơi nào?

Sáng sớm ngày thứ hai, Chương Hải nhận được điện thoại kêu bọn họ lập tức đến Phó gia một chuyến, nói là Phó gia hôm qua xảy ra ám sát.

Chương Hải vừa nghe thấy như thế đã bị dọa cho vô cùng sợ hãi.

Phó lão gia bị ám sát.

Đây hoàn toàn có thể được xem là việc chấn động cả nước.

Hiện nay, những người cả thể được xếp ngang hàng với Phó lão gia đã không còn mấy người, hơn nữa, địa vị của Phó lão gia bây giờ rất rõ ràng, nếu như những tin tức này bị giới truyền thông biết được thì cả giới nhất định sẽ lật tung lên.

Đến lúc đó, da thịt của hắn nhất định đều sẽ xong đời.

Chương Hải trực tiếp chạy đến nhà của Phó lão gia.

Vừa đến nơi đã thấy ở trước cửa của Phó gia có bốn xác người, trên người mặc đồ màu đen giống những những người ám sát trong tối hôm qua mà mọi người đã hình dung.

Chương Hải bây giờ đúng là khóc không ra nước mắt, đám người này tìm ai không tìm lại cứ phải tìm đến Phó gia, bọn họ không phải là tự tìm cái chết hay sao?

Không cần nói đến năng lực tác chiến một mình của Phó Quân Hoàng, chỉ cần nói đến những người còn lại của Phó gia, ngay cả phu nhân cũng là một người nổi bật, những người này tìm đến Phó gia rõ ràng là tự tìm đường chết.

Nhưng bây giờ Chương Hải cũng cách cái chết không còn xa nữa.

“Lão gia, thật sự xin lỗi, xin lỗi, chuyện này là do tôi đã làm không tốt, tôi..” Vừa tới Phó gia, Chương Hải xém chút thì quỳ xuống trước mặt của Phó lão gia.

Hôm nay, người trong Phó gia đều rất đầy đủ, ngay cả Phó Văn Thắng rất ít khi về nhà cũng đã có mặt.

Phó lão gia không nói gì cả.

Người của Phó gia sớm đã bàn xong, chuyện này không thể nói ra ngoài, cho dù bị người khác biết được thì cũng phải là những người này muốn đến để ám sát lão gia, nguyên nhân thật sự thì chưa biết, nếu muốn biết? Đi điều tra đi.

Bọn họ đương nhiên không thể nói những người này là muốn giết An Nhiên.

Bây giờ ngoài một số ít người ra thì cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng An Nhiên đã chết rồi, nếu như cô đột nhiên xuất hiện thì sẽ có rất nhiều người muốn ám sát cô, đương nhiên cũng sẽ có người bắt tay vào điều tra cô.

Đợi đến lúc đó thì những việc cần phải xử lý sẽ có rất nhiều, bởi vì lệnh của lão gia nên tất cả mọi người đều thống nhất nói là những người kia là đến để ám sát lão gia.

Từ đầu đến cuối, Phó Quân Nhã đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cơ hồ là ngoài cô ra thì tất cả mọi người ddeief biết những người này là nhằm vào An Nhiên và Bạch Tịnh Trần, cho nên lúc cô nghe nói những người này đến để ám sát lão gia thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng bây giờ cô nhìn thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng thì trong lòng không kìm được mà có chút run lên, ý thức tiềm ẩn của cô nói với cô răng, bọn họ là tội phạm giết người biết giết người, bọn họ là hung thủ.

Ngay cả việc nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân Hoàng và An Nhiên cũng làm cho cô cảm thấy sợ.

Phó Quân Nhã không phải là đồ ngốc.

Cô biết đó là thứ gì.

Phó Quân Nhã có tiểu thư như thế nào, có ngang bướng như thế nào đi chăng nữa thì cuối cũng cô cũng chỉ là một đóa hoa được nuôi trồng ở trong nhà, cô chưa từng thấy qua người chết thật sự?

Sau khi cô ấy nhận ra đó là máu và thịt của người thì cô không ngăn được cảm giác buồn nôn, cảm giác muốn ói thậm chí là ngăn không được mà kêu tên của An Nhiên và Phó Quân Hoàng.

Mà trong đêm đó, Phó lão gia thấy biểu cảm lạnh lùng của Phó Quân Hoàng, biểu cảm kia thật sự rất là khó coi.

Hắn không thể ngờ Phó gia lại sinh ra một người con gái có lá gan nhỏ như thế.

Chỉ có điều, hắn biết chuyện này là không thể miễn cưỡng, nếu như cô cảm thấy sợ hãi thì phải khiến cô từ từ chấp nhận, dù thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến giờ cô vẫn chưa thấy qua người chết.

Hơn nữa, còn là thấy dưới tình hướng máu me như thế này…

Lão gia không tiếc sắt chưa luyện thành thép chỉ là đối với phản ứng không có đầu óc kia cảm thấy rất là bực mình.

Nhìn Chương Hải gần như sắp khóc trước mặt của mình, lão gia thở dài, ông biết chuyện kia và người này không có liên hệ gì với nhau, chỉ là nghĩ đến đứa trẻ ở nhà, lão gia không nói thêm cái gì nữa.

Nhưng trong đó, Từ Tĩnh Ngưng đang vô cùng lô lắng.

Bà không quan tâm những người kia có phải là nhằm vào con bà hay không, bà chỉ biết đám cảnh sát ở Đế Đô là một đám bất tài, thời gian dài như thế vậy mà ngay cả người cũng không bắt được, thậm chí còn để những người kia tìm đến Phó gia.

Nếu không phải do con của bà lợi hại, thân thủ tốt thì cả nhà của bọn họ chắc đã xong đời rồi!

Vẻ mặt của Từ Tĩnh Ngưng rất là khó coi, nghĩ đến tất cả những việc mà đêm nay bọn nhỏ đã làm, lửa giận của Từ Tĩnh Ngưng không có cách nào hạ xuống.

“Cục trưởng Chương, không phải chúng tôi muốn ép hỏi ông, chỉ là năng lực làm việc của ông quả thật là khiến những cư dân bình thường như chúng tôi cảm thấy rất lo lắng.” Từ Tĩnh Ngưng hừ lạnh: “May mà hôm qua Quân Hoàng có ở nhà, nếu không thì cả nhà lớn bé chúng tôi há chẳng phải đều đi gặp Diêm Vương rồi sao?”

Chỉ trong chốc lát như cả người của Chương Hải đã đổ đầy mồ hôi: “Không không không, Từ phu nhân, bà nặng lời rồi, chuyện này tuyệt đối sẽ không có khả năng phát sinh nữa, tuyệt đối không có khả năng…” Đừng nói là lượng không khí không đủ thở, bản thân hắn bây giờ thật sự là muốn khóc lên.

Từ Tĩnh Ngưng đã nói như thế rồi, đủ để chứng minh lần này Phó gia rất là tức giận.

Phó lão gia đến bây giờ vẫn không nói một lời nào, chỉ là nhắm mắt, dựa vào ghế salon, rõ ràng đã bị sợ hãi quá độ.

Cũng vào lúc Chương Hải đang khiếp sợ không biết nên nói gì thì mấy người y tá và bác sĩ mặc áo blouse đang được lão quản gia dắt vào.

Những người này đều là bác sĩ chuyên dụng của lão gia, sau khi bọn họ nhận được tin lão gia bị ám sát thì trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Nhưng cho dù bọ họ có kinh ngạc như thế nào thì cũng phải để sự kinh ngạc đó ở trong lòng, điều duy nhất mà bây giờ bọn họ có thể làm đó chính là đảm bảo sức khỏe cho lão gia.

Mệnh lệnh là do vị cấp cao kia tự mình ra lệnh, nếu như lão gia có gì bất trắc vậy thì bọn họ cũng tiêu đời.

Lúc Chương Hải thấy những người bác sĩ và y tá kia, tim không tự chủ đươc mà đập nhanh hơn, nếu như lão gia xảy ra chuyện gì vậy thì hắn sẽ, hắn sẽ…

Nghĩ đến hậu quả của hắn, sắc mặt của hắn không tự chủ được mà trở nên trắng bệch.

Nhưng những điều này vẫn chưa hết, lúc bác sĩ và y tá bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho lão gia thì thị trưởng và thư kí của Đế Đô cũng tới, sắc mặt đều rất căng thẳng

Bọn họ đều không biết làm sao để xử lý sự việc lần này, bọn họ có thể nào cũng không ngờ những tên kia lại tới Phó gia để gây án.

Nếu như bọn họ biết điểm này thì sớm đã tăng cao phòng bị rồi.

Trước khi bọn họ đến đã nghĩ ra một đống cách giải thích nhưng khi bịn họ nhìn thấy mấy người bác sĩ và y tá kia xong thì tất cả những lời giải thích kia đều bị nghẹn ở trong cổ hong.

Nếu như bây giờ bọn họ mà nói gì thì thật sự đúng là không hiểu sắc mặt của người khác.

“Như thế nào?” Thấy bác sĩ và y tá đều đã kiểm tra xong thì Từ Tĩnh Ngưng hỏi một cách lo lắng.

Đây không phải là lão gia giả vờ mà là sức khỏe của ông thật sự có xuất hiện một vài vấn đề.

Ông đã ngồi ở Cố gia cả một đêm lại lo lắng suốt đêm, dù sao ông cũng đã già rồi, thân thể không chịu được như vậy, lại thêm việc ông bị một số bệnh do thời kì chiến tranh để lại, ông có thể kiên trì đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi.

Đặt ống nghe bệnh xuống, vị bác sĩ chủ trì kia mới thở phào một tiếng: “Không có vấn đề gì lớn, vẫn là những căn bệnh cũ, không có gì đáng ngại, đến lúc đó cứ dựa theo những phương thuốc thực liệu lúc trước là được, chỉ là lão gia phải chú ý nghỉ ngơi, ít lo lắng, vận động nhiều hơn một chút thì mới được.

Ít nhất thì không có việc gì lớn là tốt rồi, nếu như thật sự có chuyện gì đó thì số người bị liên lụy lần này nhất định cũng sẽ không ít.

Từ Tịnh Ngưng gật đầu liên túc, vẻ mặt cũng trở nên tốt hơn một chút.

Bọn ba người Chưởng Hải đứng ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không có chuyện gì nếu không thì bọn họ nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Mà lúc này, ở trong phòng bệnh của Phó Quân Hoàng.

“Lão soái ca, anh không đi xuống dưới xem thử xem?” An Nhiên đang dựa vào trong lòng của Phó Quân Hoàng, nói một cách nhỏ nhẹ.

“Có cha mẹ ở đó.” Phó Quân Hoàng vén mấy sợi tóc của An Nhiên ra đằng sau rồi trả lời.

An Nhiên nhíu mày: “Người đến lần này nhất định sẽ rất đông, anh vẫn nên đi xuống để ứng phó một chút thì sẽ tốt hơn.”

An Nhiên vốn không thích hợp để xuất hiện trong tầm mắt của người khác, bây giờ cô đã là một người “chết” nên không thể xuất hiện trong tầm mắt của người khác.

Phó Quân Hoàng không muốn đi xuống dưới.

Bởi vì Bạch Tịnh Trần đang ở trong phòng của bọn họ hơn nữa tầm mắt vẫn luôn dán vào trên người của bảo bối, Bạch Tình Trần như thế thì làm sao anh có thể yên tâm được?

“Nhanh xuống dưới đi, nếu không đợi đến lúc đó ở dưới cũng sẽ hỏi thôi.” An Nhiên đẩy Phó Quân Hoàng ra, muốn để anh nhanh chóng đi xuống dưới.

Phó Quân Hoàng nhìn Bạch Tịnh Trần rồi sau đó mới nói: “Lát nữa sẽ quay lại.”

An Nhiên đật đầu rồi cười.

Phó Quân Hoàng hôn lên trán của An Nhiên dau đó đứng dậy, mở cửa, quau người đi xuống dưới.

Bạch Tịnh Trần thấy thế thì cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông này đúng là không có lúc nào là không tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Bạch Dạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv