Editor: Hành Hoa
Bách Lý Lan đã bị nổ chết ở trước cửa cục cảnh sát!
Trong nháy mắt, khi tin tức này được đưa ra ánh sáng đã bùng nổ điên cuồng trên các trang thông tin đại chúng, có chiều hướng hả hê, có chiều hướng xoay cổ tay thở dài, nhưng phần đa là thổn thức vì người vốn ngồi tít trên cao – Bách Lý Lan có kết cục cuối cùng cũng chẳng hơn gì cái này.
Không ít người suy đoán rốt cuộc là người nào đã giết Bách Lý Lan.
Dân tình có ngốc mấy cũng không tin những lời giải thích từ phía Chính phủ: nói là xe đột nhiên bị nổ tung, cũng chẳng tìm ra nguyên nhân mà cuối cùng chỉ tổng kết là do xe tự động phát nổ.
Nhưng ai sẽ tin vào cái lý do này?
Xe tự dưng phát nổ? Nói như thế thì sau này còn ai dám mua xe? Còn ai dám mua cái kiểu xe này? Còn ai dám ngồi xe? Chẳng phải là nói hươu nói vượn sao?
Đối với những vấn đề này, không có ai đứng ra giải thích, bây giờ cục cảnh sát hoàn toàn rối loạn, bọn họ kiểu gì cũng không ngờ Bách Lý Lan lại bị nổ chết ở chỗ này!
Bọn họ nên ăn nói thế nào với quần chúng? Nên ăn nói thế nào với đám người nhà họ Bách Lý? Mặc dù bây giờ nhà Bách Lý đã sụp đổ, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ai mà biết được sau lưng gia tộc Bách Lý có còn thế lực nào nữa hay không?
Bây giờ cục cảnh sát đã hoàn toàn bị đẩy đến trên đầu sóng ngọn gió, phía tin tức truyền thông dường như ngày nào cũng đều ở đây cắm trại, tiến hành phỏng vấn cảnh sát và không ngừng hỏi Bách Lý Lan chết như thế nào.
Chờ bọn họ dập tắt xong đám cháy, thi thể Bách Lý Lan đã bị thiêu không còn nguyên vẹn, biến dạng hoàn toàn, nếu như bọn họ không tận mắt chứng kiến Bách Lý Lan đang ở trên xe, thậm chí bọn họ sẽ cho rằng đây là mưu kế đùa giỡn của Bách Lý Lan.
Cục trưởng không yên tâm còn cho người đến khám nghiệm DNA, kết quả thu được người này chính xác là Bách Lý Lan, không sai, Bách Lý Lan đã chết.
“Chậc, không ngờ Bách Lý Lan cứ như vậy mà chết đấy.” An Nhiên tắt tivi, vùi trong ngực Phó Quân Hoàng, tặc lưỡi ra tiếng.
Nhưng trong ấn tượng của cô, gia tộc Bách Lý nào có ngu như vậy: sẽ bị nổ chết dễ dàng như thế? Hừ, có thể lừa được người khác, muốn lừa Phó An Nhiên cô? Nằm mơ!
Phó Quân Hoàng cẩn thận cắt móng tay cho cô, tiếng nói nhàn nhạt: “Anh sẽ điều tra.” Cho nên cô không cần để ý, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
An Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Phó Quân Hoàng, dieendaanleequuydonn rồi sau đó dưới tầm mắt kinh ngạc của anh, hai tay ôm mặt của anh, hai đầu gối quỳ trên ghế salon, trán cô kề sát trán anh, đồng tử màu trà chăm chú nhìn anh.
“Lão Soái ca, anh là của em!” Không ai có thể cướp đi người của cô, đừng tưởng rằng gần đây cô không làm gì cả, không nói gì thì có nghĩa là cô không biết gì hết.
Phó Quân Hoàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó trong đồng tử ngạc nhiên xuất hiện ý cười nhàn nhạt, cọ cọ trán cô, “Ừ, anh là của em.” Không ai có thể giành được.
Hai ngày này chuyện khiến An Nhiên sốt ruột không phải nhiều bình thường.
Mới hôm qua, ngày Bách Lý Lan bị nổ chết, đột nhiên có một vị khách tới nhà họ Phó nói là đến chúc Tết ông cụ Phó, chậc chậc, vị này cho rằng cô không hiểu chút ý đồ đó sao?
Vị này chính là Tô Lương, Đại tiểu thư nhà họ Tô ở Đế Đô, lúc trước được lão soái ca nằm vùng cứu ra từ Vô Xá, chỉ là không tính tới việc cô ta tới chúc tết ông nội, không có việc gì sao cứ cố ý liếc mắt đưa tình với Lão Soái ca chứ? Chẳng lẽ cô ta coi Phó An Nhiên cô là người chết chắc?
“Tiểu thư, thiếu gia, có tiểu thư Tô đến thăm.” Sau khi quản gia gõ nhẹ cửa phòng An Nhiên, đẩy cửa tiến vào cung kính nói.
“Nặc Nặc đến?” An Nhiên phản xạ có điều kiện hỏi. Trong hai ngày này, không biết nhóc con Nặc Nặc bị tên Tô Kình Thiên đáng chết kia hành hạ đến hình dạng gì nữa, hai ngày nay lúc thấy cô, bưới đi của nhóc con đều không vững, quả nhiên Tô Kình Thiên kia rất cầm thú!
Vẻ mặt quản gia có chút cứng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Không phải cô ấy, là tiểu thư Tô Lương.” Ông biết tiểu thư và thiếu gia đều không muốn thấy cái cô tiểu thư Tô đó, nhưng mà người tới là khách, nhà họ Phó bọn họ cũng không thể đuổi người ta đi được đúng không?
Sắc mặt An Nhiên lập tức liền lạnh xuống, nhìn xem, thật đúng là có người coi cô như người chết đấy.
An Nhiên âm thầm nhéo một cái bên hông Phó Quân Hoàng, dường như muốn trút toàn bộ bực bội trong lòng mình lên người anh.
Dĩ nhiên là An Nhiên không dùng được sức lực, Phó Quân Hoàng có chút không hiểu nhìn cô, “Sao vậy? Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?” Bảo bối của anh chỉ lúc đang khó chịu thì cảm xúc mới dao động lớn như vậy, vừa rồi cô còn nhéo anh.
“Anh xem anh đã mang đến cho em chuyện gì ấy!” Nói xong, An Nhiên không để ý tới Phó Quân Hoàng, trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế salon, ánh mắt nhìn quản gia mỉm cười rồi xuống lầu.
Phó Quân Hoàng nghi hoặc nhìn ông quản gia, ông quản gia ho khan lên tiếng, tùy tiện nói: “E rằng tiểu thư đang…… ghen.” Không sai, là đang ghen.
Cô tiểu thư Tô đó có ý với thiếu gia, cả nhà họ Phó có ai mà không biết? Nhưng mà trên thế giới này sao lại có người không biết thức thời như vậy? Tô Lương cô thật sự cho rằng ông cụ thích cô mới lôi kéo cô cùng nói chuyện sao? Chẳng qua là ông cụ không muốn làm cho chuyện ồn ào đến quá mức khó coi, dù nói gì đi nữa thì bây giờ nhà họ Phó cũng không muốn gây ra chuyện gì không hay với nhà họ Tô. Vì một Tô Lương làm không vui, thật sự có thể mất nhiều hơn được.
“Ghen?” Ánh mắt Phó Quân Hoàng càng thêm nghi hoặc, “Vì sao?” Anh đâu có thích người khác đâu, trên thế giới này, anh yêu nhất là bảo bối, không có người nào khác.
Ông quản gia bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thiếu gia nhà họ vẫn luôn ngây thơ như vậy.
“Thiếu gia ngài còn không mau đi xem tiểu thư một chút đi, bằng không tiểu thư sẽ không vui.”
Quả nhiên câu nói sau cùng rất có tác dụng, Phó Quân Hoàng lập tức đứng dậy, bước nhanh xuống lầu dưới.
Quản gia buồn cười lắc đầu, ông đã cảm thấy: tiểu thư và thiếu gia bọn họ chính là trời sinh một đôi, người khác có muốn cũng không xứng với thiếu gia nhà ông và tiểu thư, chứ đừng nói đến chuyện tiểu thư còn là quân chủ của ông.
Lúc Phó Quân Hoàng xuống lầu liền thấy bảo bối đang ngồi bên cạnh ông nội, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người ngồi đối diện hai người.
Khi nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt Phó Quân Hoàng hơi có chút ngạc nhiên, không phải nói chỉ có Tô Lương sao? Sao cả Khúc Tuệ Tuệ này cũng tới?
Nhìn thấy Phó Quân Hoàng từ trên lầu đi xuống, Khúc Tuệ Tuệ lập tức đứng dậy, cô nghiêm túc chào Phó Quân Hoàng: “Chào huấn luyện viên!”
Tầm mắt ông cụ Phó nhìn Khúc Tuệ Tuệ mang dieendaanleequuydonn theo chút khen ngợi: là một cô gái tốt, đáng tiếc bây giờ nhà ông đã có một cô nhóc Nhiên, bằng không ông nhất định sẽ để cho thằng nhóc thối kia ở chung một cỗ với cô bé này.
Phó Quân Hoàng gật đầu một cái, không nói tiếng nào, chỉ là đi đến bên cạnh người An Nhiên, tầm mắt chăm chú nhìn trên người cô.
An Nhiên làm như không thấy, cô lôi kéo cánh tay ông cụ Phó, “Hi, con nói ông nội, sao hôm nay ông không tìm ông Cố đánh cờ vậy?” Ý ngoài lời nời nói của cô chính là nếu ông không có ở đây, hai người con gái bụng dạ khó lường này chẳng phải hết kiếm cớ rồi sao?
Ông cụ Phó sao có thể không biết con bé đang suy nghĩ gì? Ông bất đắc dĩ lắc đầu, đối với nhóc con này, ông đúng thật là hết cách.
Nhưng nhìn sắc mặt cháu trai của mình không thể nào tốt hơn, ông cụ Phó rất vui vẻ, cháu trai này cũng không chiếm được tiện nghi của cô nhóc Nhiên, ông còn có thể thế nào? Xem ra hai cô nhóc này tới đã làm cho nhóc Nhiên tức giận.
“Gần đây ông Cố của con rất bận rộn, dường như không thấy bóng dáng.” Ông cụ Phó lắc đầu cười, “Chờ ngày nào đó ông ấy đến chỗ chúng ta, con liền mắng ông ấy, sau này không cho phép ông ta đến nhà chúng ta nữa.”
An Nhiên bật cười, “Ha, con nói nếu ông Cố thật sự không đến, người còn không buồn chết sao?”
Phó Quân Hoàng thấy bảo bối của mình không nhìn mình, cũng không nói chuyện với mình, đáy lòng anh thoáng qua có một chút ghét bỏ, đây thật đúng là lần đầu tiên anh cảm thấy ghét bỏ ông nội mình.
Anh mặc kệ ánh mắt mọi người, từ phía sau đôi tay mò tới An Nhiên, ôm lấy cả người cô ở trong ngực của mình, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ông cụ Phó ngồi chỗ của An Nhiên, bình tĩnh nói:
“Mọi người tiếp tục nói.” Nói xong, lấy ra một cái bấm móng tay từ trong túi quần, tiếp tục cắt móng tay lúc trước chưa cắt xong.
Mắt ông cụ Phó trừng đến độ sắp rơi ra ngoài, đây là cái chuyện gì? Mắt nó mù không nhìn thấy ở đây còn có người khác hay sao? Hơn nữa hai người này còn là cô gái, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nó nói xem rốt cuốc thể diện của ông già Phó Chiến này có còn cần nữa hay không?
An Nhiên vui vẻ đón nhận Phó Quân Hoàng lấy lòng, cả người cô thoải mái dựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, khóe môi vẫn mang một nụ cười như cũ, mà nụ cười kia trong mắt Tô Lương chính là một loại châm chọc, châm chọc các cô không biết tự lượng sức mình.
Làm sao Tô Lương lại không biết vị trí của Phó An Nhiên trong lòng Phó Quân Hoàng, cô không phải lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiên, đương nhiên cũng không phải lần cuối cùng. Cô cũng biết bây giờ Phó An Nhiên không còn là con gái trên danh nghĩa của Phó Quân Hoàng, bây giờ cô ta là vợ của anh, là vợ đã cưới hỏi của anh.
Nhưng cho dù như thế thì làm sao? Tô Lương cô rất thích Phó Quân Hoàng! Tô Lương cô chính là yêu mến người đàn ông này thì sao? Đừng nói là bọn họ chỉ là đính hôn, cho dù bọn họ có kết hôn thì cũng có lúc ly dị, Tô Lương cô có thể đợi, có thể dây dưa bọn họ hơn nữa!
Hôm nay cô vốn còn đang không biết lấy lí do gì đến thăm, nghe Khúc Tuệ Tuệ nói muốn đến thăm ông cụ, trên thực tế cô và Khúc Tuệ Tuệ không thân quen gì, nhưng sau lại biết cô ấy đang làm việc ở U Linh, cô bắt đầu cố ý đến gần Khúc Tuệ Tuệ.
Mới đầu không tiếp cận không biết, đến gần đáy lòng cô càng tức lớn hơn, Khúc Tuệ Tuệ này thoạt nhìn rất lương thiện, khéo léo; thực tế cũng đã làm nhiều chuyện xấu xa, vì có thể được tiếp tục ở lại U Linh, cô ta làm mấy chuyện này cô cũng không nhắc lại, nhưng không thể không nói, một cô gái có thể ở U Linh đợi lâu như vậy cũng coi là có chút bản lĩnh.
Dĩ nhiên năng lực của Khúc Tuệ Tuệ trong quân khu không có ai phản đối, trong suy nghĩ của rất nhiều lính nam bọn họ thì Khúc Tuệ Tuệ chính là nữ thần trong lòng họ, nhưng thế thì làm sao, cô ta còn không phải cũng giống như cô, thích Phó Quân Hoàng, yêu mà không được?
Dĩ nhiên Khúc Tuệ Tuệ biết Phó Quân Hoàng đối với An Nhiên rất rốt, cái loại tốt đó đến từ trong xương, tất cả động tác của anh đều rất tự nhiên, không có một chút làm bộ, ngay cả khuôn mặt anh cũng mềm dịu đi rất nhiều.dieendaanleequuydonn
Lòng bỗng nhiên thắt chặt. Quả nhiên cô vẫn không thể buông được sao?
“Quân Hoàng còn có thể chăm sóc người như vậy.” Tô Lương nhìn động tác của Phó Quân Hoàng, đột nhiên liền bật cười.
Ồ? An Nhiên nhướng mày, ý trong lời này của Tô Lương thật sâu nha.
Ông cụ Phó nghe Tô Lương vừa nói như thế, lập tức vỗ đù một cái, lên tiếng cười nói: “Ôi chao, con xem xem thời gian trôi thật nhanh mà, ông còn nhớ mấy đứa lúc nhỏ đấy, Quân Hoàng vẫn rất biết chăm sóc người khác như vậy.”
Lúc đó, Phó Quân Hoàng vừa mới bị đưa đến quân đội không bao lâu, trong mấy năm trước anh còn có thể trở về, chỉ thị khi đó không nhiều như bây giờ, bây giờ nghĩ lại, trong khu nhà lớn này có rất nhiều người đều là được Phó Quân Hoàng đưa qua.
Tuy Quân Hoàng lúc đó cũng đã bắt đầu trở nên không có biểu cảm gì, nhưng mà lúc anh chăm sóc người khác, vẻ mặt lại bất giác trở nên dịu dàng, dường như trời sinh anh không có lực chống cự gì với trẻ con.
“Dạ vâng, mẹ con có nói cho con nghe, lúc con còn nhỏ, Quân Hoàng còn từng chăm sóc con nữa đấy.” Tô Lương được thể cười cười, cũng không có gì vượt quá phận.
Tầm mắt Khúc Tuệ Tuệ nhìn sang người Tô Lương, cô ta có ý gì đây? Muốn mượn việc này kéo sự chú ý của An Nhiên sao?
Ha, cũng không nhìn lại cân lượng của mình một chút.
Không phải Khúc Tuệ Tuệ chưa từng đi dò xét vị trí của Phó An Nhiên ở trong lòng Phó Quân Hoàng, nhưng cô lấy được cái gì? Suýt nữa thì cô bị xóa tên khỏi U Linh!
Huấn luyện viên chưa bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào trong công việc, nhưng chính cô đã thử dò xét một lần để rồi suýt nữa cô bị anh vứt bỏ.
Khúc Tuệ Tuệ là một người thông minh, cô biết Phó Quân Hoàng có thể kiên nhẫn với mình như thế là đã vượt quá sự thành công của cô rồi, suy nghĩ một chút, bây giờ ngoài Phó An Nhiên ra, Phó Quân Hoàng còn từng đối với người nào kiên nhẫn? Khúc Tuệ Tuệ cảm thấy như vậy tốt lắm rồi, cho dù không thể ở một chỗ với người trong lòng, nhưng có thể làm việc với nhau, cùng vào sinh ra tử cũng tốt.
Anh không thương cô, vậy thì để cho cô thương anh là được.
An Nhiên lười để ý cái cô Tô Lương ngu ngốc này, cô ta đây là ôn lại kí ức xưa với ông nội sao? Đúng là rất vớ vẩn.
Đừng nói Lão Soái ca có nhớ chuyện lúc trước hay không, kể cả anh có nhớ thì thế nào? Tô Lương cô ta chẳng phải vẫn không là gì cả sao?
“Ai da!” Đột nhiên An Nhiên kêu lên một tiếng.
Một tiếng này nhưng ảnh hưởng đến Phó Quân Hoàng đang chuyên chú cắt móng tay cho An Nhiên, anh tưởng mình đã cắt đến thịt của cô, anh vội vàng nhìn tay của cô, gấp giọng nói:
“Đau ở đâu? Đau chỗ nào hả? Có phải anh đã cắt vào thịt hay không?”
Ông cụ Phó vốn còn muốn tiếp tục nói gì đó với Tô Lương, nhưng khi ông nghe thấy Phó Quân Hoàng nói, ông không chút nể mặt đánh lên gáy Phó Quân Hoàng một cái, hiển nhiên là ông đã quên mất chuyện không thể đánh lên gáy anh.
“Con mau xem có chuyện gì xảy ra đi! Ôi! Cắt cái móng tay thôi cũng không cắt tốt được!”
An Nhiên có chút yên lặng nhìn hai người, cô khoát tay tỏ ý không sao, “Ai da con không sao không sao, không có cắt vào thịt con. Con chỉ là tự dưng nghĩ đến một chuyện, sau đó liền ai da một tiếng mà thôi, ai ngờ phản ứng của hai người lại lớn đến như vậy.”
“Cái con bé này còn lý luận đúng không? Đột nhiên kêu một tiếng làm ông còn tưởng có chuyện gì, con bây giờ đã là một cô gái lớn, đừng có cả ngày cứ nóng nảy như trẻ con, kỳ cục!” Mặc dù miệng ông cụ Phó nói thế nhưng rõ ràng trong mắt ông đã giảm bớt sự nóng nảy.
An Nhiên hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
Tô Lương thấy thế, đáy lòng chê cười An Nhiên, động tý kêu lớn, không có lấy một chút khí chất tiểu thư khuê các, lời ăn tiếng nói và cử chỉ này nào xứng với Phó Quân Hoàng, thế này về sau sao làm được phu nhân chủ nhà họ Phó?
Hiển nhiên Tô Lương đã quên mất lần đầu tiên gặp mặt An Nhiên, cô lạnh lùng suýt chút nữa đã phế mình.
“Ông nội người đừng nóng giận, An Nhiên còn nhỏ, cô ấy không hiểu chuyện, ông cũng đừng có tức giận.” Tô Lượng tự nhận là mình rộng lượng đưa cho An Nhiên bậc thang xuống dưới.
Mẹ nó! Cái đứa con gái này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra vậy! Cô gái, cô có cảm thấy sự tự tin của mình đã thái quá rồi hay không? Cô đặc biệt muốn nhấn mạnh điều gì vậy, cái gì mà là An Nhiên quá nhỏ, không hiểu chuyện đây? Cô rất lớn sao? Bao nhiêu?
Khúc Tuệ Tuệ không nói gì, chẳng qua chỉ cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên ý giễu cợt, xem cái người này đầu óc gì chứ!
Ông cụ Phó cũng sững sờ, chỉ cần là người đều có thể nghe hiểu cách nói của ông đúng không? Cô gái nhà họ Tô này không mang não khi ra cửa sao?
“Tức giận với con bé, ông còn không biết mình có bao nhiêu sức mà chịu đựng.” Ông cụ Phó hừ lạnh, nhưng đồng tử lại có chút lạnh lùng, rồi sau đó trực tiếp đặt tầm mắt lên người An Nhiên, hừ nói: “Nói đi, con mới vừa rồi nghĩ đến cái gì để cho con lập tức ngạc nhiên như vậy.”
An Nhiên mím môi cười, “Ai nha thật ra thì cũng không có gì ạ…., chỉ là con nghe nói có một nhà vợ với tiểu tam đánh nhau bên ngoài á.”
“Hả?” Nếu con nhóc này muốn đùa, ông sẽ cùng đùa với con bé thôi.
“Nhưng mà người đó bên ngoài cũng không được gọi là tiểu tam, chỉ là cô đó quấy rối người chồng, tự cho là người vợ không xứng với anh ta, tự nhận mình tài mạo song toàn, gia thế rất cao, nhưng cho dù nói gì đi nữa thì người ta đã kết hôn, cô ta nói như vậy nghe có chút khó coi ấy ạ.” An Nhiên hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt thay đổi tại chỗ của Khúc Tuệ Tuệ và Tô Lương.
Ông cụ Phó gật đầu, cảm thấy nhóc con nói thật đúng là rất hay!
“Khi đó, ông không biết chứ, dieendaanleequuydonn người vợ đánh tiểu tam, chậc chậc, đơn giản là không có cách nào nói được. Trên cái thế giới này ấy mà, mặc dù mọi người đều thích bảo vệ người yếu, nhưng nếu như người này khiến người ta hận thì không được.” An Nhiê nói xong, còn dùng cái tay còn lại chọc Phó Quân Hoàng, “Anh nói xem em nói có đúng không, Lão Soái ca?”
Phó Quân Hoàng nào có nghe được cô vừa mới nói gì, lúc này anh chỉ chăm chú cắt móng tay cho cô, sợ không cẩn thận sẽ cắt vào thịt của cô.
Vì vậy khi An Nhiên hỏi, anh hoàn toàn không chút nghĩ ngợi trả lời luôn: “Rất đúng.” Trong mắt trong tim anh, bảo bối nói luôn luôn đúng, không có nghi ngờ bất kỳ chỗ nào.