Editor: Trịnh Phương.
"Được rồi được rồi, các bộ phận chuẩn bị vào vị trí, nắm chặt thời gian một lần nữa, trời đã sắp tối, đợi đến lúc tối đen như mực thì còn thấy cái gì." Nhiếp ảnh gia liếc mắt nhìn mặt trời đã bắt đầu lặn về tây ở phía đối diện, nhíu nhíu mày, lớn tiếng hô.
Ngụ ý, nếu đến buổi tối ngày hôm nay bọn họ vẫn không thể chụp xong một tấm hình cuối cùng này, cũng chỉ có thể để tới ngày mai tiếp tục làm.
Mọi người đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của nhiếp ảnh gia, quay đầu nhìn về phía hai người Niếp Quân Hạo, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn. Đều nói con người là động vật lười biếng, có thể làm một lần liền qua chuyện, tự nhiên không thích giày vò tới lui, mà bây giờ, người có thể quyết định xem bọn họ có bị giày vò hay không chính là hai nhân vật chủ chốt ở phía đối diện.
"Hai người không cần lo lắng, hồi tưởng một chút tới những lời tôi vừa nói những, tận lực diễn có tình cảm một chút, biểu hiện hết cảm xúc yêu thương, động lòng của hai người ra." Tô Minh Duệ nghe nhiếp ảnh gia cách đó không xa hô to, gật đầu một cái, vẫn có chút không yên lòng dặn dò.
Niếp Quân Hạo cùng An Cẩn Du đồng thời ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du ửng đỏ, trong lòng âm thầm nói, sao trước kia cô lại không nhìn ra Tô Minh Duệ này không chỉ nhiều chuyện, mà còn thích lải nhải như bà già vậy chứ!
Niếp Quân Hạo cũng hiếm khi không lộ ra vẻ bất mãn, thẹn quá hóa giận, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, trong hai tròng mắt tĩnh mịch như biển, làm người ta khó có thể nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong nội tâm của anh vào giờ phút này. D&Đ€L§Q@Đ
Một hồi lâu, Niếp Quân Hạo giống như nghĩ thông suốt cái gì đó, trong hai tròng mắt thâm thúy nhanh chóng xẹt qua một tia sáng rực rỡ, giống như một ngôi sao băng vụt qua chân trời trong đêm tối.
Thì ra là vậy! Thì ra trong anh vậy mà lại tồn tại cảm giác như thế đối với nha đầu này. Lúc trước anh thế nhưng không hề biết. Nếu không phải Tô Minh Duệ chỉ dẫn, sợ rằng chính mình còn phải mơ hồ một thời gian thật dài mới phát hiện, thì ra là anh đối đãi khác biệt với nha đầu này như vậy.
Cẩn thận hồi tưởng, từ lúc anh không hiểu sao rơi đến thế giới này, đều là nha đầu này vẫn luôn ở bên anh.
Mặc dù nha đầu này luôn chọc giận bản thân, luôn bày ra sắc mặt không tốt đối với mình, còn nhiều lần thô bạo đuổi mình ra khỏi cửa, dùng con chó ngu xuẩn trong nhà uy hiếp anh, tính toán anh. Nếu người bình thường dám đối xử với anh như vậy, anh đã sớm chặt người nọ làm trăm mảnh rồi, nào giống với người ở trước mắt này.
Lại nói, đã bị đuổi ra khỏi cửa hai lần, tuy nói anh vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, nhưng anh đường đường là một Giáo chủ ma giáo cũng bị đối đãi như vậy, mặc dù đàn ông tốt không chấp nhất với phụ nữ, không xuống tay đối phó nha đầu kia, cũng tội gì phải nhiều ly lặp đi lặp lại việc chạy về tìm nha đầu kia.
Nhưng lúc đó chính anh lại căn bản chưa từng muốn rời khỏi nha đầu kia. Thay vì ý nghĩ cả đời không qua lại với nhau, ngược lại anh một lòng chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để trở về tìm người, sau đó khiến cô không dám đối xử với mình như vậy nữa. Hôm nay nghĩ tới...
Ngay sau đó, Niếp Quân Hạo lại nghĩ tới sự rung động thường xuyên xuất hiện trước đây không lâu. Thấy dáng vẻ mệt nhọc của An Cẩn Du, anh sẽ lo lắng, khi thấy trên mặt An Cẩn Du thoáng hiện sự tịch mịch, anh sẽ không thể khống chế mà đau lòng lo âu, lúc nghe thấy An Cẩn Du nói vài lời mập mờ không rõ, một lần tình cờ đụng chạm với đối phương, anh sẽ sinh ra một loại tâm tình xa lạ chưa từng có. Còn khi nãy, vừa nhìn thấy Tô Minh Duệ muốn hôn An Cẩn Du, đầu của anh giống như bị cái gì đánh vào, đầu óc luôn luôn duy trì sự tỉnh táo tuyệt đối chợt mơ màng, lúc phản ứng lại, thân thể đã đi trước một bước, thuận theo trái tim của mình, giận không thể nén chắn trước mặt của An Cẩn Du. d+đ?l=q#đ
Tất cả những chuyện đó, không khỏi tỏ rõ, miêu tả sinh động một đáp án.
Niếp Quân Hạo cũng không phải ngốc, ngược lại anh rất thông minh. Chỉ là, dù thế nào anh cũng không nghĩ tới mình sẽ thích một người ở một nơi như vậy, trong một thời đại như thế mà thôi.
Anh vẫn cho là, kể từ sau khi biết những chuyện mà cha mẹ của anh đã trải qua, anh sẽ không thể thích bất cứ ai, mà khoảng thời gian đó anh quả thật không gặp được người nào có thể làm cho anh chân chính động lòng.
Die(nd@nl3quýd0n
Trong lòng Niếp Quân Hạo có phần rối rắm trù trừ một hồi lâu, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, thừa nhận chính mình là một thẳng tới nay thật ra thì như có cảm giác, lại bản năng tránh chân tướng, hắn giống như thật đối với người khác động lòng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Niếp Quân Hạo nhìn về phía An Cẩn Du cũng mang theo mấy phần ý vị sâu xa khó có thể dùng lời diễn tả được, mà lúc này đâ, An Cẩn Du bởi vì mấy lời kia của Tô Minh Duệ mà thẹn quá hóa giận, nội tâm thăm hỏi Tô Minh duệ vô số lần, cũng không phát hiện sự khác thường của những người kia.
Mọi người tiếp tục, nhiếp ảnh gia nín thở mà đợi.
Nước biển cọ rửa bờ biển lên, thiếu niên vẻ mặt trang nghiêm nhìn cô gái đối diện, lông mày của nhiếp ảnh gia, lại nhăn thành một ngọn núi, lại muốn lên tiếng bảo ngưng lại. Vừa muốn đứng dậy, lại bị Tô Minh Duệ kéo xuống trước.
"Chờ một chút." Nhiếp ảnh gia nhìn Tô Minh Duệ một cái, cắn cắn môi, lần nữa ngồi xuống. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhiếp ảnh gia kinh ngạc phát hiện cảm xúc nơi đáy mắt của thiếu niên cách đó không xa hẳn là từ từ xảy ra biến hóa, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.
Niếp Quân Hạo nhìn An Cẩn Du một cái thật sâu, trong đầu chợt nhớ lại câu nói lúc trước của An Cẩn Du: "Khi ở cổ đại anh có thể lạy trời quỳ xuống đất lạy cha mẹ, nhưng ở ngươi đây nhất định phải quỳ nhiều thêm một người, quỳ bà xã."
Những lời này cứ mãi quanh quẩn trong đầu, Niếp Quân Hạo thậm chí có chút quỷ thần xui khiến khụy đầu gối mà mọi người vốn tưởng cả đời này anh cũng không thể dùng để quỳ trước người khác. Trong ánh nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc của An Cẩn Du, rốt cuộc làm được yêu cầu quỳ một chân trên đất của nhiếp ảnh gia.
Niếp Quân Hạo nhìn vẻ kinh ngạc không thể che giấu cùng với vẻ luống cuống tay chân của An Cẩn Du, nội tâm vốn yên tĩnh lại lần nữa xôn xao. Trái tim kịch liệt nhảy lên giống như đánh nát một chút cố chấp còn ẩn sâu trong nội tâm, khiến anh không thể không nộp vũ khí đầu hàng. Nhưng cố tình nhìn vẻ mặt còn mang theo vài phần luống cuống của An Cẩn Du thì Niếp Quân Hạo lại cảm thấy một trận nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng chợt toát ra một ý nghĩ, nếu như là lời của cô..., có lẽ cũng không phải là khó tiếp nhận như vậy.
Mà nếu người này đánh nát quy tắc chính mình vẫn luôn hết lòng tuân thủ từ trước tới nay, làm mình sinh ra dao động, vậy cô liền phải phụ trách lấy thân báo đáp đối với mình. Đúng, lấy thân báo đáp!
Về phần ý kiến của An Cẩn Du, Giáo chủ ngạo kiều (*) bày tỏ, mình cũng có thể tự đâm hai mắt, coi trọng một người cái gì không có như cô, cô có lý do gì cự tuyệt, lại có bản lĩnh gì mà cự tuyệt người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người như mình.
(*) Ngạo kiều: Dùng để chỉ tuýp người bề ngoài tỏ ra lạnh lùng, cường ngạnh nhưng nội tâm dịu dàng, ấm áp.
Nghĩ như vậy, đáy mắt Niếp đại giáo chủ nổi lên mấy phần bất đắc dĩ, trước mắt bao người lấy ra nhẫn cho nữ nạm kim cương sáng rỡ, chậm rãi đeo lên ngón áp út của An Cẩn Du. d&đ€l/q#đ
An Cẩn Du từng nói, vòng tròn nho nhỏ này được đặt tên là chiếc nhẫn, là tín vật xác định quan hệ giữa nam và nữ. Tự tay đeo tín vật này lên tay của đối phương, liền biểu thị cho việc bắt nhốt đối phương. Mà nay anh tự mình đeo cái này vào ngón tay An Cẩn Du, liền có ý nghĩa đời này của người phụ nữ này cũng bị anh trói buộc, không bao giờ có thể rời khỏi mình nữa.
Ý nghĩ như vậy làm đáy mắt Niếp Quân Hạo tràn ra nụ cười mang theo vài phần dịu dàng cùng thỏa mãn, giống như là không cần thầy dạy cũng biết, hôn lên chiếc nhẫn tỏ rõ chủ quyền của anh.