" Cũng không có gì quan trọng mà em có ý định đi đâu chưa?" Mỹ Anh điện đến cũng chỉ có việc này có lẽ cô ấy rất mong chờ chuyến đi này.
Mỹ Anh nhắc thì cô mới nhớ do mấy hôm nay cứ bận việc khiến cô cũng không có thời rãnh" Bây giờ vẫn chưa nhưng chị muốn đi đâu thì em đi đó ạ"
Mỹ Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói" Em có thể tìm thêm bạn bè đi chung còn chỗ đi chúng ta sẽ bàn sau"
Nhắc Thẩm Lạc Ngưng phải đem theo Tiểu Lạc với hỏi thăm tình hình hiện nay của cô rồi tắt máy.
Đợi đến khi màn hình điện thoại tắt hẳn cô mới bỏ điện thoại xuống.
Ở chỗ Âu Mạc Thiên Vũ, anh mới đi về nhà xong định hôm nay sẽ nghỉ một bữa không đến công ty.
Đứng ở ngoài ban công nhìn cảnh thành phố nhộn nhịp .
Tay trái lắc lư ly rượu vang mà rơi vào suy tư.
Lúc nãy Thẩm Lạc Ngưng đã từ chối anh thẳng thừng không có chút nghĩ ngợi điều đó khiến Âu Mạc Thiên Vũ thắc mắc Thẩm Lạc Ngưng có thật sự yêu mình không.
Vào hôm cô đến phòng muốn gặp anh, anh đã không nghĩ là cô sẽ ly hôn vì anh chắc chắn cô rất yêu anh nhưng điều đó lại xảy ra.
Thật ra lấy lý do sức khỏe của ông nội không tốt chỉ đúng một phần còn phần còn lại là muốn cho cô thời gian suy nghĩ.
Tưởng chừng mọi thứ đang dần tốt đẹp lên thì cô lại muốn ly hôn khiến Âu Mạc Thiên Vũ rất bất ngờ và cũng không lường trước được.
Chắc đêm hôm đó là cô cho anh một ân huệ cuối cùng trước khi kết thúc cuộc hôn nhân này.
Càng nghĩ mọi thứ đã xảy ra Âu Mạc Thiên Vũ không khỏi nhíu mày,anh chẳng biết phải làm gì cho thỏa đáng cả.
Xa cô anh mới biết rằng mình yêu cô, yêu đến mức điên cuồng tìm kiếm tung tích của cô nhưng khi biết nơi cô ở lại không dám đi đến.
Yêu đến mức khi biết cô về nước anh liền dẹp bỏ hết tất cả công việc để chạy đến chung cư nơi cô ở chỉ nhận lại sự phũ phàng từ cô nhưng Âu Mạc Thiên Vũ nào để ý thứ anh muốn là nhìn cô kìa.
Nhưng khi thấy đứa bé gái đó anh rất bất ngờ và ngạc nhiên nó không nằm trong dữ liệu của anh tuy nhiên anh rất chắc chắn đứa con đó là của anh.
Đang suy nghĩ miên mang điện thoại anh vang lên kéo anh về thực tại.
" Tôi nghe"
" Thưa sếp lúc nãy cô Thẩm....."
Trợ lí vừa kết thúc cuộc gọi ánh mắt Âu Mạc Thiên Vũ cũng tràn đầy ý cười gian xảo.
" Thẩm Lạc Ngưng cuối cùng em cũng chẳng thoát được anh đâu!"
_____________________________________
Mấy ngày sau cô điện hỏi thăm mấy đứa bạn lúc trước của cô hỏi xem có đi chơi được không.Đa số đều đi được vì đã lâu cũng không gặp Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng điện nói lại với Mỹ Anh để chuẩn bị cho chuyến đi.
Hình như Mỹ Anh cũng đã chọn được chỗ đi rồi.
Ngày xuất phát là thứ bảy tuần này mà giờ là thứ năm có nghĩ là hai ngày nữa sẽ đi.
Thẩm Lạc Ngưng gọi điện cho trợ lí bên Pháp để gửi tài liệu cho cô phê duyệt qua máy tính.
Thẩm Lạc Ngưng ngã đầu xuống so fa thả lỏng cơ thể.
Trong đầu cô chỉ có một mục tiêu: nhanh chóng rời khỏi đây quay lại Pháp càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng dạy sớm đi tập thể dục dưới chung cư, Tiểu Lạc nếu có thức dậy đã có dì Trần chăm sóc rồi.
Vào mỗi buổi sáng, những người trong các hộ dân cư đều xuống đây tập thể dục chạy bộ quay đây khá đông và nhộn nhịp vì vậy Thẩm Lạc Ngưng cũng muốn xuống đây chạy chung cho vui.