Ngủ một giấc thức dậy thì cuối cùng cũng đến nơi mình sẽ leo núi rồi.
Hít một hơi không khí trong lành ở đây cô thấy thật yên bình nhẹ lòng trước phong cảnh yên tĩnh không có một tiếng động gì nhưng đây cũng là một dịp để được tránh xe những tiếng ồn ào nơi thành thị.
" Được rồi bây giờ chúng ta cùng bắt đầu đi lên đỉnh!" chủ đoàn đi là người mẹ chồng cô thuê để hướng dẫn đi lên đỉnh núi.
Lúc đầu đi đối với cô thì rất phấn khởi nhưng từ từ cô lại cảm thấy mệt như cái chân muốn rụn ra nhưng cô phải cố gắng chứ.
Đã rất mệt rồi mà hướng gió từ trên thổi xuống muốn lùa cô trở lại đột nhiên một bàn tay lực lưỡng đẩy cô về phía trước và ôm bả vai cô tránh cho cô ngã về phía sau mà đó không ai khác là Âu Mạc Thiên Vũ.
" Đừng mới bắt đầu mà đã thua cuộc rồi nhục lắm!"
Câu nói như tiếp thêm động lực cho cô nhưng sao nghe nó cứ sao sao á cái này là tiếp thêm nặng lực cho cô hay chê cô vậy?
Nhưng dù như nào cô vẫn phải cố gắng mới được.
Đi đến nửa đường ai cũng đã thấm mệt nên được ngồi nghĩ một chút.
Vừa kiếm được một góc cây để nghỉ cô liền ngồi xuống ngã vào vai Âu Mạc Thiên Vũ.
" Ông xã à em mệt quá!" Thẩm Lạc Ngưng nũng nịu nói.
Âu Mạc Thiên Vũ đứng hình lần thứ n anh chắc chắn trong suốt chuyến đi này anh sẽ còn phải đứng hình nhiều lắm đây.
Ai ở đây cũng rất kinh ngạc nhìn hai vợ chồng, mẹ chồng cô thì lại rất hài lòng khi hai vợ chồng hòa hợp xem như chuyến đi này cũng có ít.
Nghĩ một chút thì cả đoàn bắt đàu xuất phát tiếp.
Đi trên đường lên đỉnh càng ngày càng lại dốc và ghập ghềnh khó đi hơn nên cô cũng ngày càng mệt hơn.
Đi lên rồi lại đi lên cuối cùng cũng đến đỉnh núi rồi.
Ở dưới cũng mát nhưng lên đây cô lại thấy mát hơn nhiều luôn.