Editor: Cà Chua
Đúng lúc này -------------
Phanh phanh phanh!
Giọng nói tùy tiện của Phong Tư Nguyệt từ bên ngoài vang lên:”An Mộc, cô có khỏe không? Mau ra mở cửa!”
An Mộc hai hay dùng sức đẩy Phong Kiêu:” Buông tôi ra, Phong Kiêu! Anh buông tôi ra, nếu không sẽ bị phát hiện!”
“Phát hiện thì sao?”, Phong Kiêu thở gấp, ngữ khí của anh không kiềm chế được mang theo cuồng vọng độc chiếm:”Em có tin, tôi chỉ cần lộ ra một chút hứng thú đối với em, giây tiếp theo, bọn họ liền đóng gói em mang tới giường của tôi.”
Lời này thì cô tin.
Chỉ là cô không cam lòng.
ở Phong Gia nếm mật nằm gai lâu như vậy, cô kiểu gì cũng phải giành lại được hoàn toàn An gia.
Hơn nữa, cô không muốn dựa vào quan hệ với người đàn ông này để dễ dàng leo cao, cô muốn dựa vào chính nỗ lực của bản thân, cô muốn nói với anh ta…..
Đột nhiên trong tâm lại nảy ra một ý, cô tức khắc giãy giụa ác hơn, giọng nói đầy van xin:”Cầu xin anh, đừng để cho bọn họ phát hiện ra.”
Phong Kiêu cúi đầu nhìn An Mộc rất lâu rồi mới buông cô ra.
Thấy bản thân một mình đơn thương độc mã chật vật, An Mộc liền cảm thấy giận sôi máu.
Quay đầu lại, phát hiện người đàn ông kia lại nhìn chằm chằm cô như hồi nãy, An Mộc hung dữ mở miệng:”Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bộ dạng kia giống như một con tiểu hồ li đang giương nanh múa vuốt!
Người đàn ông cong môi cười đầy trêu ghẹo, pha chút hứng thú:”Xem kiệt tác của tôi”.
Trong mắt anh ta, gương mặt xinh đẹp của An Mộc đỏ lên, làm bộ phỉ nhổ:”Lưu manh!”
“Tôi chỉ đang giở trò lưu manh với em thôi”.
“Anh…..!”
Sắc mặt An Mộc đang hồng hào bỗng nhiên tím tái:”Anh, đúng là tên vô liêm sỉ!”.
Phong Kiêu mặc quần áo xong, tức khắc lấy lại dáng vẻ cao ngạo, tự do tự tại, đến gần An Mộc, ánh mắt cười như không cười:”Tôi nói sai rồi sao?”