Editor: Quỷ Quỷ
Thượng Quan Vũ vội vàng đưa micro cho Phong Kiêu và An Mộc, “Lão đại, chị dâu nhỏ, đây mà bài hát dành riêng cho hai người, hát đi hát đi!”
An Mộc cầm micro.
Cô không phải kiểu người thích chơi nổi, khả năng ca hát của cô cũng không tồi, tông của bài hát này khá cao, giọng nói trong vắt của cô hát bài này khá phù hợp.
Nhưng cô vừa đưa micro lên, liền cảm thấy bầu không khí trong phòng lúc này có chút không đúng.
Lăng Hi, Âu Dương Sát Sát và Vệ Uy đang nhìn chằm chằm Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ nhếch môi cười vô cùng nham hiểm.
Có chuyện rồi!
Nhất định là có chuyện rồi!
An Mộc theo bản năng liếc nhìn Phong Kiêu, tươi cười trên môi anh cứng lại, mặt mũ tối sầm.
Một chuyện xẹt qua trong đầu An Mộc, cô từng khen giọng nói của Phong Kiêu rất dễ nghe, nếu hát lên nhất định sẽ rất hay, phản ứng lúc đó của anh cứ là lạ….chẳng lẽ Phong tổng không hề biết hát sao?
Có lẽ hát lên rất khó nghe nên mọi người mới có phản ứng này!
Thượng Quan Vũ như làm rơi mất não, đang lúc vui vẻ mà quên béng mất điều cấm kỵ, còn muốn chọn “Đoàn Tụ Sum Vầy” đề lấy lòng người, đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Vậy Phong Kiêu sẽ hát hay không hát đây?
Nhận ra bầu không khí trong phòng biến đổi, Thượng Quan Vũ rốt cuộc cũng tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch.
Ôi mẹ ơi!
Sắc mặt lão đại hiện giờ có thể giết người được đó.
Khúc nhạc dạo kết thúc, người nữ hát đầu tiên, An Mộc vô thức hát theo.
Thượng Quan Vũ nhìn lời hát cho nữ sắp hết, đầu óc rối bời.
Lăng Hi và Vệ Uy liếc nhìn nhau, cả hai lập tức túm lấy tay hai cô gái bên cạnh, “Chúng ta đi rửa tay đi.”
An Mộc:…
Diệp Đồng Đồng bận uống coca, căn bản không hề phát hiện ra sự quỷ dị trong phòng, thấy Vệ Uy kéo mình đứng lên, cô không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, Vệ Uy chỉ nói một câu, Diệp Đồng Đồng lập tức theo anh ra ngoài.
Câu anh nói chính là, “Tôi đưa cô đi ăn bánh gato.”
Bên này Lăng Hi có chút nóng ruột, Âu Dương nhất quyết muốn ở lại xem trò vui, “Các người muốn đi nhà vệ sinh thì cứ đi, kéo tôi theo làm gì?”
Lăng Hi mặt không biến sắc nói, “Sợ có người quấy rối, cô đi làm vệ sĩ cho chúng tôi.”
Âu Dương Sát Sát: “CÓ người nào dám vào nhà vệ sinh quấy rối anh sao?”
Lăng Hi tỉnh bơ đáp, “Cái này cô không biết, đương nhiên có người muốn thừa cơ lợi dụng cái chỗ Ngũ Quang Thập Sắc này rồi, từng có một thanh niên bị một bà nào đó đánh ngất xỉu rồi mang đi cưỡng bức đó.”
Âu Dương Sát Sát kinh ngạc nói, “Còn có chuyện này sao? Sau đó thế nào?”
Lăng Hi kéo cô đi, tuy Âu Dương Sát Sát giỏi võ công, nhưng nếu so sánh về khí lực thuần thục thì cô hoàn toàn không phải đối thủ của Lăng Hi, cô bị anh mạnh mẽ lôi ra ngoài, còn nghe được anh nói, “Sau đó thanh niên kia được người đàn đó rước về nhà thôi.”
Âu Dương Sát Sát:…
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, để mặc Thượng Quan Vũ đứng tại chỗ vẫn còn chưa hoàn hồn, hai tên kia đúng là không đặt tình anh em trong mắt.
Y Lạc kéo cánh tay anh, “Tôi muốn ra ngoài một chút, anh đi với tôi được không?”
“Được được được!” Thượng Quan Vũ vội vàng đồng ý rồi theo Y Lạc ra ngoài.
Bất quá An Mộc phải hát thêm mấy câu, trong phòng bao bây giờ chỉ còn mỗi cô và Phong Kiêu.
Cô vừa hát đến câu cuối trong lời của mình, “….chỉ biết nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.”
Bốn câu mà phải hát trong tận một phút đồng hồ, nhưng trong phòng bao lại chẳng còn ai.