Editor: Tuna
Độ hot của An Mộc hôm nay còn chưa có giảm xuống, nhưng bây giờ ở lại khách sạn cũng không được tiện lắm, cho nên xe chạy vài vòng trên phố, đánh lạc hướng những người theo dõi ở phía sau, lúc này mới hướng về phía biệt thự của nhà họ Phong.
An Mộc mệt mỏi một ngày, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Xuống xe, Thượng Quan Vũ nhìn cô, khuôn mặt mang theo biểu tình “Tự giải quyết cho tốt”.
An Mộc còn chưa biết là có ý gì, mà khi mở cửa phòng ra, nhìn thấy ba người đang ở phòng khách xem ti vi, tim của An Mộc, đột nhiên nhói lên!
Ba Phong cùng mẹ Phong ngồi ở trên ghế sô pha dài, vẻ mặt hai người đều là xanh mét nhìn cô, gương mặt tràn ngập biểu tình ‘ Tôi muốn thẩm vấn’.
Mà Phong Kiêu ngồi ở trên sô pha bên cạnh, thích ý dựa về phía sau, bắt chéo chân, đôi mắt hẹp dài híp lại, khóe miệng câu lên một độ cong cười như không cười, bộ dáng kia nhìn qua giống như một chút cũng không lo lắng.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, liền cảm thấy trong lòng trầm ổn một chút, nhưng nhìn gương mặt ngưng trọng không vui của mẹ Phong, trái tim nhỏ liền tức khắc bất ổn nhảy dựng lên.
Cô nhìn về phía Phong Kiêu, ánh mắt ý bảo: Mẹ Phong giận sao?
Phong Kiêu nhướng mày: Đương nhiên.
An Mộc làm khuôn mặt đau khổ: vậy làm sao đây?
Phong Kiêu cong môi: Cái gì nên làm thì bây giờ phải làm.
An Mộc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô còn chưa có đóng cửa phòng đâu: Bây giờ em đào tẩu còn kịp không?
Phong Kiêu khẽ lắc đầu: Đương nhiên không được.
An Mộc:……
An Mộc căng da đầu, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, đi vào tới, chào hỏi:
“Bác trai, bác gái.”
Phong Kiêu nhịn không được gật giật khóe miệng, quay đầu đi, vẻ mặt chân chó kia, quả thật không thể nhìn thẳng!
Phong Hầu hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ kia, dọa An Mộc nhảy dựng.
Đặng Hi Thần nghe thế chỉ cười:
“Ai ui, đây là ai? Không phải là con gái cưng của Hạ Tâm Băng sao? Cô là công chúa của giới giải trí, tới nhà chúng tôi cũng không phải là ủy khuất cô sao?”
Nghe thấy giọng trào phúng, tim An Mộc, đột nhiên nhói lên giống như bị ai nhéo vậy.
Cô cắn môi.
Đặng Hi Thần và Hạ Tâm Băng không hợp, cô đã sớm biết, nhưng bởi vì mẹ Phong đối xử với cô quá tốt, làm cô không dám, cũng không muốn nói thân phận của mình cho bà ấy.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc vẫn bị biết.
Rốt cuộc cũng dấu diếm không nổi nữa.
Nghe mẹ Phong nói như vậy, cô chỉ cảm thấy đau lòng, trên thế giới này, lại mất đi một người quan tâm, yêu thương cô?
An Mộc cúi thấp đầu xuống.
Từ nhỏ cô đã thiếu hụt tình thương của mẹ, cho nên khi gặp được mẹ Phong, cô liền xem bà ấy như mẹ ruột của mình, chính là……
“Bác gái, thật xin lỗi, con sai rồi, con không nên dối gạt mọi người.”
An Mộc nói xong, liền cúi đầu thật sâu với Đặng Hi Thần và Phong Hầu.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, ngược lại làm Đặng Hi Thần sau khi nói những lời châm chọc đó, liền nói không nên lời nữa, chỉ có thể quay mặt qua hướng khác, hừ lạnh một tiếng.
Phong Hầu thấy bộ dáng này của Đặng Hi Thần, thay thế bà ấy mở miệng:
“Sao cô có thể dấu diếm thân phận với chúng tôi? Cô có biết cả nhà chúng tôi đều chán ghét Hạ Tâm Băng?”
Đặng Hi Thần cười lạnh một chút:
“Ui, tôi còn không biết thì ra ông chán ghét Hạ Tâm Băng!”
Gương mặt già của Phong Hầu đỏ lên:
“Bà xã, tôi thật sự rất chán ghét bà ta, cực kì chán ghét bà ta!”
“Vậy tại sao lúc bà ấy gọi điện cho ông, ông lại tiếp nhanh đến như vậy?”
“……”
“Đụng đến chuyện của bà ta, ông chạy còn nhanh hơn thỏ?”
“……”
“Hừ!”
“Bà xã, em tin tưởng anh, anh thật sự không thích bà ấy……”
“Đúng vậy, ông chính là yêu bà ấy, yêu và thích sao có thể giống nhau?”