Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc đảo mắt, túm lấy Diệp Đồng Đồng, “Tối nay về chỗ tớ ngủ đi, chúng ta lâu không gặp, nhân dịp này chúng ta lại thắp đèn nói chuyện xuyên đêm.”
Đầu tiên, cứ tách ra trước đã.
Diệp Đồng Đồng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu.
Mạnh Manh sa sầm mặt xuống, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, “Đường Hạ, cậu cũng không mời tôi sao? Một mình tôi ở trong nhà trọ đáng sợ lắm!”
An Mộc áy náy nhìn Mạnh Manh, “Chỗ tôi ở chỉ có một phòng thôi, chỉ có một cái giường, chúng ta 3 người không đủ đâu.”
Mạnh Manh vẫn không buông tha, “Tôi có thể ngủ trên sô pha.”
An Mộc cụp mắt cúi đầu,”Thật ngại quá, nhà tôi không có sô pha.”
Mạnh Manh khó thở, “Đến vệ sĩ cậu cũng có mà còn nói trong nhà cậu không có nổi một cái sô pha?”
An Mộc bật cười, “Cậu thật buồn cười, đầu năm nay tôi cuối cùng cũng có chút danh tiếng, nhận được chút thù lao, thuê vệ sĩ rồi đương nhiên cũng không đủ tiền đi thuê phòng.”
Diệp Đồng Đồng nghe xong liền nóng nảy, “An Mộc, cậu thiếu tiền sao không gọi tớ mà đến tận Đế đô để chịu khổ chứ?”
An Mộc:………
Mạnh Manh đen mặt lại, An Mộc cố tình không thỏa hiệp, cuối cùng Mạnh Manh cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng mắng, “Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ?”
Nói xong liền gọi xe rời đi.
Đến khi Mạnh Manh đi rồi, DIệp Đồng Đồng chưa hết nghi hoặc, “Có phải cô ấy rất không vui không?”
An Mộc:…..Bạn Diệp, chúng ta cũng không cần diễn sâu thêm nữa đâu!
An Mộc đưa Diệp Đồng Đồng về biệt thự, nhìn thấy căn phòng lớn của An Mộc, Diệp Đồng Đồng há hốc mồm.
“Này An Mộc, nhà cậu không phải chỉ có một phòng sao? Rõ ràng nhà cậu có sô pha kìa!”
An Mộc:…
Âu Dương Sát Sát cũng không thể nhẫn nại nhìn thẳng.
An Mộc và Diệu Đồng Đồng dù sao cũng lâu ngày không gặp, hai người ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, chớp mắt đã 11h đêm, nghe thấy tiếng mở cửa phòng, An Mộc mới dời sự chú ý đi chỗ khác.
Quay đầu liền nhìn thấy Phong Kiêu một thân âu phục đi vào, dung nhan tuấn mỹ, nhìn thấy trong phòng có nhiều hơn một người thì hơi sững lại.
An Mộc đứng bật dậy, giới thiệu với Phong Kiêu, “Đây là bạn em, Diệp Đồng Đồng!”
Diệp Đồng Đồng nhìn thấy Phong Kiêu, ánh mắt mê mang, “Xin chảo, tôi là bạn của An Mộc, cảm ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy suốt thời gian vừa qua!”
An Mộc…………….
Ánh mắt Phong Kiêu liếc An Mộc một cái, cô liền hoảng sợ rồi mới nhận ra, mình dẫn người tới qua đêm nhưng chưa hề xin phép anh!
Còn chưa nói biệt thự này vốn là của Phong Kiêu, cho dù là vợ chồng, mời bạn đến nhà ngủ nhưng cũng phải chào hỏi trước a!
An Mộc cẩn thận liếc Phong Kiêu một cái, sợ anh không vui, trước mắt bạn mình không lưu lại cho mình chút mặt mũi, nhưng không ngờ…Phong Kiêu chỉ nhìn cô rồi gật gật đầu với Diệp Đồng Đồng, sau đó đi thẳng lên lầu.
Thái độ có chút lãnh đạm, cơ mà…
Đối với con người bá đạo như anh, không mở miệng nói DIệp Đồng Đồng cút khỏi đâu đã rất rất tốt rồi!
An Mộc đưa Diệp Đồng Đồng đến phòng dành cho khách, nhìn cô đi ngủ rồi mới lặng lẽ quay về phòng mình.
Mở cửa, lập tức nhìn nhìn vào trong, thấy Phong Kiêu đã tắm rửa xong, lúc này khăn tắm vẫn quấn ngang hông, dựa vào đầu giường cầm ipad xem tư liệu.
Đèn ngủ ánh sáng váng chiếu lên gương mặt anh.
Người ta nói “Dưới đèn nhìn mỹ nhân”, nhưng người đàn ông này dưới ánh đèn cũng mệ hoặc dị thường, cao lớn uy mãnh.
An Mộc chăm chú quan sát đối phương, cuối cũng cũng nhếch môi cười.
Phù…
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, xem ra Phong Kiêu không hề tức giận.
Cô ngoan ngoãn đi vào, đi tới trước mặt Phong Kiêu cúi đầu, “Phong Kiêu, thật xin lỗi…”