Editor: Tuna
Âu Dương Sát Sát trừng An Mộc một cái:
“Tiểu yêu nhiều chuyện.”
An Mộc:……
“Kia chính là Trần Quan Bân a Trần Quan Bân a! Tôi nhiều chuyện cái gì chứ? Đây là người chỉ có thể nhìn thấy trên mạng sao!”
Âu Dương Sát Sát tò mò liếc mắt nhìn An Mộc một cái:
“Chẳng lẽ cô không biết, Phong Kiêu cũng là người chỉ tồn tại trên mạng sao?”
An Mộc:……
Được rồi, cô vẫn là người mang tư tưởng của dân thường a, lại quên mất, chính mình hiện tại cũng là người của Phong Kiêu.
Ách……
Kỳ thật, bởi vì trước nay không tiếp xúc qua thế giới của Phong Kiêu, cho nên An Mộc vẫn luôn cũng không biết Phong Kiêu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng là!
Có thể khiến vị hôn thê của Trần Quang Bân làm làm bảo tiêu cho mình, mũi An Mộc cũng sắp nở phồng rồi!
Cô ngửa đầu, ưỡn ngực, cảm thấy chính mình thật đúng là cao quy càng thêm cao quý!
Âu Dương Sát Sát bĩu môi:
“Cho nên, nếu như Phong Kiêu ban đầu là có ý tốt cho đường hôn sự của tôi thì ngay từ đầu anh ta đã không chen vào chuyện của chúng tôi rồi! Trần Quan Bân người ta đến bây giờ, còn chưa có cưới vợ đâu.”
Nếu theo lời Âu Dương Sát Sát nói, Phong Kiêu cũng có chút vô tình!
Nhưng cô lại suy nghĩ một chút đến cách Phong Kiêu đối xử với những người bên cạnh mình……
An Mộc lại cảm thấy có chút không ổn.
Thật ra Phong Kiêu đối xử với người bên cạnh anh rất tốt, tuy rằng nhìn qua có chút hung hăng, nhưng thật ra anh cũng rất bênh vực người của mình, cho nên, trong chuyện này hẳn là phải có nguyên nhân khác?
An Mộc không thèm nghĩ, thế giới của Phong Kiêu quá phức tạp, cô nhìn cũng không hiểu!
Trở lại biệt thự, Âu Dương Sát Sát liền rời đi.
An Mộc tiến vào biệt thự, không không nghe thấy âm thanh của bạn nhỏ Hạ Thính Âm trên sô pha thì có chút nghi hoặc:
“Dì, Hạ Thính Âm đâu rồi?”
Bảo mẫu nghe nói như thế, liền chỉ chỉ lên phòng của Hạ Thính Âm:
“Hôm nay cả ngày đều ở trên lầu, hình như là không cao hứng lắm.”
Không rất cao hứng?
An Mộc nghi hoặc, dò hỏi:
“Có biết là không vui do chuyện gì không?”
Bảo mẫu nhìn nhìn trên lầu, nhỏ giọng nói với An Mộc:
“Lúc sáng xem TV, xem cái tiết mục gì mà, gọi là cái gì mà 《 Mẹ đi đâu rồi 》, tiểu thư xem xong liền không vui, sau đó đi trên lầu, sau đó thì không xuống nữa.”
An Mộc bừng tỉnh, bạn nhỏ này chắc là nhớ mẹ rồi!
Cô lên lầu, đi vào phòng của Hạ Thính Âm, lặng lẽ mở cửa phòng, liền nhìn thấy Hạ Thính Âm đang nằm ở trên giường, cả người cuộn tròn như con sâu nhỏ.
Thân hình nhỏ nhắn, gầy yếu không ra hình, cô bé cứ như vậy nằm trên gường, dáng vẻ nhìn qua làm người ta cảm thấy thật đau lòng.
Không biết vì cái gì, An Mộc nhìn cô, đột nhiên liền nghĩ đến cảnh khi mình còn nhỏ, lúc bị nhốt lại trong phòng, trong lòng, liền cảm thấy trong lòng nhói đau.
An Mộc hồi phục tâm tình lại một lúc, lúc này mới tiến lên một bước, đi đến trước mặt Hạ Thính Âm, ngồi bên mép giường của cô:
“Bảo mẫu nói, hôm nay nhóc không chịu xuống lầu? Nằm trên này cả ngày làm gì a?”
Hạ Thính Âm không nói lời nào.
An Mộc liền nhìn nhìn bên cạnh, thấp giọng mở miệng:
“Có phải nhóc đang nhớ mẹ hay không?”
Hạ Thính Âm thân hình cứng đờ, nhưng vẫn như cũ, không nhúc nhích.
An Mộc thở dài:
“Thật ra, nhớ mẹ cũng không có gì phải mất mặt, chị lúc nhỏ cũng rất thường xuyên nhớ mẹ. Con nít mà, chúng ta……”
“Tôi mới không phải con nít!”
Hạ Thính Âm rốt cuộc rầu rĩ mở miệng, tiếp theo từ trên giường ngồi dậy, hai mắt cô sưng như hai quả hạch đào, nhìn dáng vẻ này, chắc là hôm nay đã khóc rất thảm.
An Mộc vươn tay, một tay đem cô nhóc ôm chặt vào lòng ngực.
Bé gái mới sáu bảy tuổi, Hạ Thính Âm lại còn là đứa nhỏ gầy gò, bị An Mộc ôm chặt lấy, quật cường giãy giụa một chút, nhưng tránh cũng không thoát, sau đó liền cảm nhận được cái ôm của An Mộc thực ra cực kì ôn nhu.
Cô nhóc mênh mông nhìn An Mộc, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng:
Nếu, nếu Đường Hạ là mẹ của mình thì tốt rồi.