Editor: Cà Chua.
Đào Nhạc Hạo giải thích như vậy, hơn nữa còn nói chêm chọc cười, có đầu bản tin sáng mai, sẽ chỉ đề cập đến việc An Mộc nổi bật thế nào, có số lượng khủng các vị nam nhân đằng sau đợi để được khiêu vũ cùng cô.
Ngô Tư Tư cũng nói chêm chọc cười:”Các người thật sự là quá đáng! Một diễn viên như tôi hoàn toàn bị bỏ qua! Các người không thể vì Đường Hạ mà bỏ qua tôi được!”
An Mộc hoảng sợ, biết rằng bản thân hôm nay đã quá nổi bật, Ngô Tư Tư nhất định đã không vui rồi.
Nhưng cô ngẩng đầu lên, thấy Ngô Tư Tư làm một bộ mặt giận dữ mới biết là cô ấy nói đùa.
Kỳ thật An Mộc cũng cảm thấy băn khoăn, tại sao Ngô Tư Tư lại luôn khoan dung với mình như vậy?
Nếu là nữ diễn viên khác, chỉ sợ Ngô Tư Tư đã sớm tức giận.
Đào Nhạc Hạo nghe nói như thế, ha hả cười, “Ngài Tứ, cô chỉ cảm thấy mình kém tuổi Đường Hạ thôi sao?”
Ngô Tư Tư nghẹn họng, giận dữ nói:”Đào Nhạc Hạo, anh nói cái gì?”
Hai người đó vừa nghịch ngợm, vừa đáng yêu, lại làm hội trường vang lên một tràng cười thật hiền lành.
Ngô Tư Tư tiến lên một bước, đặt tay lên vai An Mộc:”Đường Hạ, hiện tại cô chính là nữ vương, có ba soái ca đang chờ đợi cô, tôi thấy cô tuyệt đối đừng chọn một, cứ chia ra mỗi người một khúc, tuyệt đối công bằng!”
Dung Trạch nghe thấy thế liền mở miệng:”Tôi đầu tiên!”
“Sao anh lại là người đầu tiên?” Đào Nhạc Hạo lên tiếng.
Dung Trạch ngẩng đầu, “Bởi vì tôi mời cô ấy đầu tiên.”
Nói xong Dung Trạch nhìn về phía An Mộc, “Đường Hạ, cô nói xem, ai mới là người đầu tiên?”
An Mộc nhìn anh ta, thật là dở khóc dở cười, diễn viên Dung, hình tượng nam thần của anh đâu? Minh tinh màn bạc của chúng tôi đâu?
Đúng lúc An Mộc đang rối rắm, cánh tay đột nhiên cảm thấy gi đó, tiếp theo, cô liền ngã vào một vòng tay quen thuộc.
Phong Kiêu ôm lấy cô, trực tiếp bá đạo kéo vào sàn nhảy.
Động tác này….thực sự có quá soái không!
Dung Trạch cùng tất cả mọi người đều ngây người, An Mộc cùng Phong Kiêu trong đám người khiêu vũ, anh lặng lẽ lắc đầu:”Tại sao tôi lại không thể nghĩ đến Bá vương đang ở Cung lớn nhỉ?”
Đào Nhạc Hạo:….
Ngô Tư Tư:……
Anh có là cái gì đâu!
Sắc mặt Dung Trạch âm trầm, nhìn đôi nãm nữ trong sàn nhảy, lại cúi xuống nhìn lễ phục của chính mình.
Bởi vì An Mộc mặc chiếc váy màu bạc, cho nên anh ta mới tìm bộ đồ hoa râm để phối hợp, nhưng lúc này nhìn qua,……trang phục của An Mộc và Phong Kiêu sao giống như một cặp vậy? Nam thanh nữ tú, quả thực là quá xứng đôi!
Kia thực sự là sóng tình dường đã xiêu xiêu….!
Dung Trạch tức giận nghiến răng.
Vũ hội cuối cùng cũng được cử hành thuận lợi, từng đôi nam nữ tham gia trong đó.
An Mộc và Phong Kiêu không thể là tiêu điểm đứng sau, cơ thể An Mộc lúc này mới thả lỏng.
Khóe môi cong lên, ngẩng đầu nhìn Phong Kiêu:”Anh tại sao phải nhất quyết một hai đối đầu với Dung Trạch thế?”
Phong Kiêu nhướng mày, nhìn Dung Trạch đứng dậm chân, nụ cười càng thêm tà mị:”Tại sao em không nói rằng, anh ta muốn cướp bạn gái của tôi?”
Nghe được bốn chữ “bạn gái của tôi” An Mộc bỗng nhiên ngượng ngùng, hờn dỗi lên tiếng:”Ai là bạn gái của anh!”
“Không phải sao?”
“Không phải!” An Mộc kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Được, tôi hiểu rồi.”
An Mộc ngẩng đầu, “Anh hiểu cái gì?”
Phong Kiêu cười thâm thúy:”Em muốn làm lão bà của tôi…”
Gương mặt An Mộc lại thoáng chút đỏ lên:”Đã bảo không mà!”
“Là ai ở nhà liên tục uốn nắn Hạ Nghe Âm, em là lão bà chính quy của tôi, không phải dì kế?”
An Mộc:……..
Người đàn ông này có phải đã quá đáng ghét rồi không!
Khúc đầu là một bản nhạc khá chậm, An Mộc và Phong Kiêu tay trong tay nhẹ nhàng từng bước nhảy.