Editor: Cà Chua.
An Mộc sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, liền thoáng nhìn trong bóng tối có bóng hình một người đàn ông cao lớn, cong eo ngồi cạnh cô.
Ánh sáng mờ ảo chiếu trên mặt anh ta, làm cô thoáng thấy dung nhan bất phàm kia.
An Mộc trừng to mắt:”Anh….”
“Suỵt…..” Phong Kiêu đặt ngón tay lên môi làm động tác ra hiệu cho cô im lặng, bà tay to của anh ta nắm lấy tay An Mộc, hơi dùng sức giữ lại.
An Mộc lập tức kích động.
Anh ta tới!
Sao anh ta lại tới?!
Hơn nữa, thân là Phong Kiêu, sao anh ta phải lén lút như vậy, như là tới để ăn trộm thế?
An Mộc ngó nghiêng hai bên, thấy tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều đã từ trên sân khấu đi xuống thế nhưng không ai chú ý tới sự xuất hiện của anh ta!
An Mộc thấy mắt mình lập lòe như bị hoa, cảm giác những thứ mình sở hữu đột nhiên biến mất làm cho cô khó chịu đã được thay thế bằng niềm vui sướng khi anh ta xuất hiện.
Cô cúi đầu, Phong Kiêu đã đến gần cô, thấp giọng mở miệng:”Anh….”
Những lời nói vừa định phát ra, người đàn ông liền vươn một ngón tay khác ấn trên môi cô, ánh mắt hướng lên trên màn hình đang xuất hiện cảnh của Mị Nhi, trong ánh mắt người đàn ông tỏa ra nét kinh diễm cùng tán thưởng không thể che giấu.
Bộ dạng dễ nhìn này làm An Mộc đột nhiên cảm thấy mặt có chút đỏ lên, dường như ngay lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
An Mộc cắn căn môi, nhéo nhéo tay Phong Kiêu.
Toàn bộ màn hình dừng lại ở bộ mặt đặc tả cô, chừng năm giây.
Thật sự đẹp, đường hoàng, đầy tự tin và thanh tân!
Trong nháy mắt, đã làm cho đôi mắt toàn bộ người xem không thể rời khỏi màn hình.
Mọi người không tự chủ được, đều suy nghĩ, vẻ đẹp này, quả là làm người t thở cũng không thông!
Phong Kiêu giờ phút này cũng quay đầu về phía đối diện.
Ngoéo bờ môi An Mộc, thấp giọng giải thích:”Tôi sẽ rời đi trước khi bộ phim kết thúc, sẽ không để em bị phát hiện.”
An Mộc nghe nói như thế, trong lòng lập tức mềm nhũn, giống như bị đâm trúng tim đen.
Lúc này An Mộc cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô nắm chặt lấy tay Phong Kiêu, những lời muốn nói đều không nói ra được.
Trong bóng tối, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn cô và anh.
Hơi thở của anh, mùi hương của anh, hình dáng của anh đều ở trong mắt cô.
Có lẽ là cảm thấy cô đang nhìn anh chăm chú, Phong Kiêu đột nhiên quay lại:”Em thật đẹp.”
An Mộc vui sướng cười tươi.
Cô cảm thấy mọi lời nói ngọt ngào trên thế giới đều không sao sánh với một câu nói này.
Đến khi bộ phim sắp kết thúc, An Mộc lúc này mới để ý, cô nãy giờ đều không theo dõi biểu hiện của chính mình trong phim!
Nhìn lên màn hình, phát hiện đây đã là cảnh cuối cùng của Mị Nhi trong phim.
Toàn thân nàng là máu, dựa vào cây hoa đào, vươn tay, trên môi treo lại nụ cười.
Màn ảnh lại dừng lại ở cảnh này năm giây.
An Mộc bị chính mình làm cho cảm động.
Sau khi bộ phim kết thúc, toàn khán giả yên tĩnh tầm mười giây, tiếp theo phát ra một tràng pháo tay nồng nhiệt.
An Mộc lúc này mới phục hồi tâm trí, quay đầu, phát hiện chỗ ngồi bên cạnh đã trống trơn, không biết Phong Kiêu đã rời đi từ khi nào.
An Mộc cảm thấy trong lòng trống trải, vì cuộc đời diễn viên, cô đã không ít lần làm sai lệch quan hệ giữa cô và Phong Kiêu, như vậy có phải quá bất công với Phong Kiêu sao?
Đang tự hỏi bỗng nhiên nghe thấy Lý đạo diễn gọi.
An Mộc phục hồi tâm trí, nhìn thấy Lý đạo diễn đang đỡ Tôn lão sư đang run rẩy từng bước một đi về phía mình.
An Mộc lúc này mới hoàn toàn về với thực tại, tâm trí vừa về tới lại tức khắc bay lên.
Vừa rồi chính mình cũng chưa xem được biểu hiện của bản thân, Tôn lão sư đến đây ……..không phải là để phê bình mình đó chứ?! Chương 362: Xinh đẹp quá cũng là một loại tổn thương