Ở công viên một đêm lúc tỉnh dậy Dương Quân dùng nước trong WC công viên rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, đi đến chợ người.
Đi quanh vài vòng, không có ai đồng ý thuê hắn. Đúng ra với yêu cầu không cao, thân thể cũng cường tráng, thể lực làm việc hắn không phải vấn đề, nhưng quái lạ chính là không ai muốn hắn.
Khẽ cắn môi, hắn dứt khoát tiền lương cũng không cần, chỉ cần cho hắn tiền ăn với nơi để ngủ nghỉ là được rồi.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn không có một người nào đồng ý hắn. Thậm chí hắn đến hỏi những người đó tựa như thấy quỷ né né tránh tranh.
Mất nguyên buổi sáng, không có kết quả gì cả.
Dương Quân chán nản ngồi ở bấc thang xi măng trước cửa tòa nhà giao dịch, hai bên trái phải còn mang theo túi du lịch cũ theo hắn từ hồi ở nông thôn.
Tìm không được công việc, sau này làm sao?
Không thể tiếp tục ở công viên a?
Dương Quân cúi đầu, tâm tình suy sụp.
Giữa trưa mua hai cái bánh bao ăn, Dương Quân buổi chiều đi hỏi từng nhà hàng xem có cần người không, nhưng nhận được câu trả lời làm cho hắn thất vọng.
Tiền hắn không dễ dàng kiếm được, tháng sau còn phải gửi phí sinh hoạt cho Dương Minh. Nhưng hiện giờ công việc không có, cho nên có thể tiết kiệm cái gì thì tiết kiệm.
Tối hôm nay sao với tối qua còn lạnh hơn, Dương Quân cuộn mình trên ghế run run ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên bị lắc mạnh mẽ lay tỉnh.
“Này này, tỉnh tỉnh! Mau đứng lên!”
Dương Quân luống cuống lấy tay che mắt, ánh sáng khiến hắn nhất thời không mở được mặt. Chỉ nghe có người nói: “Có nghe hay không? Bảo ngươi đi!”
Hắn buông tay, thấy một người mặc đồng phục, mang theo đèn pin chiếu vào hắn.
“Biết đây là nơi nào không sao lại ở chỗ này ngủ? Ngươi ngủ ở đây làm ảnh hưởng hình tượng nơi này a!” nhân viên an ninh kia hùng hùng hổ hổ nói, lại xua đẩy Dương Quân.
“Loại người thất nghiệp như ngươi, khiến cho công việc của chúng ta làm không tốt. Chính mình có tay chân không đi tìm việc, thực là rác rưởi của xã hội!”
Dương Quân lặng lẽ không lên tiếng, bước xuống ghế, cầm lấy cái bao.
Lúc hắn đi rất xa rồi còn nghe thấy tiếng nhân viên an ninh mắng phía sau.
Hắn cười, đối với mình mà nói không có gì ghê gớm, trước đây không phải chưa từng trải qua.
Không có chỗ ở, Dương Quân đi đến sân ga công cộng, chỗ ấy có để ghế nhựa cho người ta ngồi.
Hắn ngồi xuống cái ghế lạnh buốt, nhưng với hắn như vậy là tốt rồi.
Cứ như vậy ngồi trên ghế, chậm rãi mơ về quá khứ.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng rồi, ga công cộng bắt đầu có người đi lại.
Có nữ sinh chờ xe nhìn hắn kì quái, nhìn qua người hắn.
Dương Quân cầm lấy bao đặt trên đùi, xoa cái cổ đau nhức. Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu, túi du lịch bị mở ra!
Hắn lo lắng mà kiểm tra đồ bên trong, sao không tìm được thứ hắn muốn tìm. Cuối cùng đem mọi thứ trong túi đổ ra, tìm từng thứ một.
Không có…
Vẫn không có…
Dương Quân suy sụp tựa vào lưng ghế, mặt xám ngoét.
Hắn không thể nào…
Ví tiền của hắn bị trộm rồi! [cái này gọi là đa nghèo còn gặp cái eo:-<] Nhìn túi đồ bị hắn bới tung, nữ sinh kia nhỏ giọng: “Tâm thần”. Nhưng hắn không quản được nhiều đến thế, hắn chỉ biết tiền mình để dành từ lâu cùng tiền lương một tháng kia đã bị mất… Trong mắt có cái gì ấm nóng muốn chảy ra, hắn ngẩng đầu lên. Không trung bị mặt trời mới lên cắt một góc, một bên âm u so với một bên mặt trời xán lạn, rực rỡ đúng đối nghịch. Dương Quân biết mình như một góc âm u kia, vĩnh viễn bị ánh dương xua đuổi... Ví đã đánh mất, Dương Quân trên người chỉ còn nhiều nhất mười đồng. So với trước, hắn hiện tại nghĩ tìm việc làm càng cấp bách. Dù sao nếu cứ tiếp tục như vầy, hắn tiền ăn cơ bản cũng không có, tuy rằng hắn luôn tiết kiệm… Đi cả ngày, mặc kệ hắn dùng cách gì, cũng không bỏ xem xem hắn bỏ cả tôn nghiêm đi cầu người, cũng không được một công việc, đến tận lúc này cũng không có. Những người đó nhìn hắn tựa như có bệnh độc truyền nhiễm, hắn còn chưa mở miệng người đã bỏ đi. Tới tình cảnh này, Dương Quân có ngu ngốc cũng biết có người giở trò quỷ rồi. Chẳng biết tại sao bị người ta sa thải, tìm không được việc, e rằng đều là do có người phía sau dở trò. Chuyện ví hắn bị trộm…tám phần mười là bị người bố trí rồi. Ai có năng lực lớn đến bức hắn ra loại tình trạng này? Tại sao muốn đối xứ với hắn như thế, hắn đắc tội gì với người ta sao? Dương Quân kì thực biết rõ đáp án, trừ hắn ra … Không còn ai khác. Dương Quân nhắm mắt lại, vậy cố gắng thoát ra! Mặc kệ thế nào, hắn sẽ không khuất phục! Hắn không thể giống con chó quay trở lại mặc cho bọn hắn chà đạp! Hắn mặc dù bé nhỏ, thế nhưng không có nghĩa để bọn họ tùy tiện đối đãi hắn thế nào cũng được! Đây là danh dự cuối cùng của hắn!