Thời gian cứ vèo trôi qua, mới hôm nào Liên Hoa còn nói cho Bách Thảo học làm hoa, rồi lại tới lần tổ chức sinh nhật tại trại trẻ mồ côi Ánh Dương mà nay đã tới ngày Noel rồi! Buổi sáng hôm nay mọi người đang bận rộn với việc trang trí noel tại shop hoa của của cô.
Bách Thảo và Liên Hoa phụ trách việc giăng đèn lên cây thông rồi treo những hình thù ngộ nghĩnh lên đó
Cô thì nhận nhiệm vụ nguy hiểm hơn đó là đứng trên ghế cao tầm khoảng 1m50 để giăng chữ, cô đang loay hoay với dòng chữ Merry Christmas thì ngoái xuống gọi Bách Thảo đứng ngay bên dưới
"Bách Thảo! lấy ghế đi rồi giăng nốt chữ bên kia cho chị với!"
"Ok!"
Bách Thảo vội chạy đi lấy ghế, điều không may ở đây chính là một chân của Bách Thảo lại chạm ngay vào chân ghế nơi cô đang đứng, cô liền mất đà ngả người về phía sau, tới cả việc bám víu vào cái gì đó cũng không kịp nữa rồi!
"Á!"
Cô nhất thời theo phản xạ của cơ thể liền hét lên. Mọi người đang loay hoay với công việc của mình khi nghe thấy tiếng hét chói tai của cô thì liền hốt hoảng vội định chạy tới đỡ cô, Liên Hoa tung luôn bó hoa đang cầm trong tay vứt xuống đất để chạy tới đỡ nhưng.... bỗng có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú rất nhanh đã có thể đỡ lấy Thanh Di một cách chớp nhoáng.
Người này....cô đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải? Dáng người này? Khuôn mặt này?....Á! Cô nhớ ra rồi....là tên đã kẹo cổ Cao Tùng ở ngay trước cửa hàng cô.
"Có sao không?"
Giọng nói đầy ấm áp của anh vang lên, cô thật sự rất bất ngờ....lúc anh ta đánh người thì điệu bộ lại rất đáng sợ, lúc này thì lại vô cùng ấm áp với lời nói đầy dịu dàng.
Cô liền lắc đầu với vẻ mặt ngại ngùng, lúc này nếu nói cô ghét hắn, mất thiệt cảm với hắn thì hoàn toàn sai rồi....cô thấy ấm áp thì đúng hơn. Nhưng bất ngờ hơn anh lại chính là bạn Phong Lãnh- bạn trai của Bách Thảo ...thật trùng hợp.
Phía ngoài cửa là Phong Lãnh và Tuấn Triết đã đứng đó từ lúc nào, Phong Lãnh vỗ vỗ tay vẻ tán thưởng nói:
"Quá khen cho anh bạn!"
Cao Lang chỉ cười nhếch môi rồi cẩn thận nhẹ nhàng để cô xuống đất.
Bách Thảo bước tới gần Phong Lãnh hỏi
"Anh tới đây có việc gì sao?"
"Đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn vào một chút.!" Phong Lãnh trả lời rồi xoa đầu Bách Thảo mấy cái.
"Anh ấy là...?"
Bách Thảo bỗng ngạc nhiên nhìn qua phía Cao Lang, chỉ tay về hướng người anh.
"Tôi là Cao Lang bạn của Phong Lãnh" Anh trả lời một cách nhanh chóng
Cô sốc lại tinh thần rồi trả lời:
"Cảm ơn anh chuyện vừa rồi!"
Cao Lang nhếch môi ẩn hiện ý cười "Không cần cảm ơn! Là chuyện nên làm thôi!"
Dù sao nay cũng là ngày Noel, họ tới cũng đã tới rồi nên cô sẽ mời họ ở lại, cô nói:
"Tối nay cửa hàng chúng tôi tổ chức lễ giáng sinh nếu các anh không bận thì qua đây cùng vui!"
"Được!"
Cao Lang liền đồng ý. Trong lòng anh lại vô cùng vui, thật không ngờ cô lại tự mở lời mời anh và Phong Lãnh ở lại như vậy.
Liên Hoa và Bách Thảo lại rất tò mò về anh nên họ liền tụm đầu lại với nhau thì thầm:
"Này này! Người này chắc rất giàu có, trên người toàn đồ hàng hiệu cao cấp! Cái áo khoác anh ta mặc là mẫu mới nhất của S.W.E đó! Wow"
Liên Hoa kéo Bách Thảo sang một góc
"Thật sao?"
Bách Thảo miệng nói thì có vẻ hoảng hốt và biểu cảm khuôn mặt hết sức bất ngờ nhưng....nhìn là biết Bách Thảo chẳng quan tâm rồi.
"Thật đó!" Liên Hoa như vớ phải vàng nhảy cẫng lên
"Không mấy quan tâm! Haha"
Bách Thảo phớt lờ bỏ mặc Liên Hoa rồi làm tiếp nhiệm vụ. Nếu nói về hãng thời trang thì có lẽ Bách Thảo hoàn toàn mù tịt. Nói đến ăn thì đảm bảo món nào cũng biết.
Phong Lãnh và Cao Lang rất nhanh đã rời khỏi cửa hàng. Họ lại tiếp tục cho công cuộc trang trí của mình.
Trạch Dương đang chăm chú dán mấy quả bóng bay lên tường bỗng quay ra gọi Nhã Doanh
"Doanh Doanh! Lấy hộ anh cuộn băng dính!"
Nhã Doanh rất nhanh đã đưa cuộn băng dính cho Trạch Dương, ánh mắt Trạch Dương có vẻ như xao động khi nhìn vào ánh mắt của cô ấy. Họ lại cứ thế nhìn nhau tới cả động tác cũng bất động.
"È hèm!" Liên Hoa lên tiếng đánh động
Họ bất chợt ngượng đỏ hết cả mặt lên rồi công việc ai người nấy làm. Bách Thảo và cô cười "hí hí" nhưng không dám cười to. Có lẽ nào họ đã thích nhau không? Nếu như thế thì vui quá rồi còn gì?
Trang trí mất nửa ngày trời. Cuối cùng buổi trưa cũng tới, vẻ mặt họ ai nấy đều mệt mỏi, bụng thì đói rã rời. Khi người giao hàng ship cơm rang tới Nách Thảo liền tranh nhau với Liên Hoa chạy ra nhận cơm.
Liên Hoa này cô ấy cũng rất ham ăn, mấy nữa Liên Hoa đi học thì Bách Thảo được thỏa sức mà ăn rồi.
•7giờ tối tại Shop hoa Thanh Di:
Tiếng hô vang lên do Liên Hoa khởi sướng, tiếp đó là giọng đồng thanh của mọi người "Một...hai...ba... Zô" Tiếng lách cách của những chai bia thủy tinh chạm vào nhau vang lên thật vui tai.
Đồ ăn được bày biện ở dưới chiếu, toàn đồ ăn hạng sang do Cao Lang mua. Khi anh thấy vẻ mặt mọi người vô cùng thích thú với số đồ ăn này thì anh bỗng cảm thấy vui hẳn lên, người đặc biệt nhất anh để ý tới chính là cô- Thanh Di
Trong cửa hàng nào là đèn nhấp nháy, nào là cây thông noel, rồi ngoài cửa hàng là hình người tuyết và ông già noel.
Ăn uống đông vui, ai ai cũng có chuyện để kể, cười chán chê mê mỏi thì không khí lại dần trở nên yên lặng, cô ghét nhất là cái không khí vô cùng lãng xẹt này thì liền lên tiếng:
"Anh làm cùng công ty với ngài Lãnh đây?"
Cao Lang đáp:
"Không! Tôi bên ngành xa xỉ phẩm!"
Anh rất tự tin trả lời với cái nghề giàu có năm đời này của nhà mình. Nếu cô không bị mất trí nhớ chắc...có lẽ cô cũng biết được anh là ai...anh ở đâu và...anh thích trêu chọc ai.
Trong đầu cô luôn nghĩ tới cái nghành xa xỉ phẩm mà Cao Lang nói, ngành đó là như nào nhỉ? Hay là giống như cái áo cao cấp mà nãy Liên Hoa thì thầm với Bách Thảo sao? Ngay cả cái đồng hồ của anh cũng thật cao câp! Cô đã hiểu được phần nào về ngành này liền gật nhẹ đầu.
Bách Thảo gây thơ như con nai tơ hỏi:
"Nó là ngành gì thế ạ?"
"Cô bé không biết sao? Nói dễ hiểu thì nó là đồ cao cấp không hàng nhái !" Cao Lang nói
"Nghĩ là từ quần áo, giày dép, trang sức,.... đó hả?" Bách Thảo hỏi lại
Cao Lang gật đầu, Bách Thảo nói tiếp:
"Áo sáng nay anh mặc là của S.W.E, xa xỉ phẩm nghĩa là vậy sao?" Bách Thảo như đã hiểu ra phần nào vấn đề. Thì ra mấy hãng nổi tiếng đó được gọi là đồ hiệu và cũng gọi là xa xỉ phẩm.
Ăn uống một hồi, mọi người cũng ngà ngà say, lúc đó cũng đã 11giờ đêm. Thế nên lập tức khởi hành nhà nào về nhà nấy.