Bản thiết kế vàng cuối cùng cũng thành, thời gian hiện tại lại thảnh thơi vô cùng. Anh suốt ngày chỉ ở nhà ngắm Thanh Di, chành chọe với Tiểu Lang và...đi theo giám sát cô.
Rảnh rỗi không có gì làm, Thanh Di liền ra vườn tưới nước cho cây. Một tay cô tưới nước cho hoa, một tay ẵm bồng Tiểu Lang. Con mèo này rất biết cách nũng người, nó chỉ cần cọ cọ lên chân cô là y như rằng, ngay lập tức liền bế nó trên tay. Cô chẳng thể nào thoát nổi khỏi sự đáng yêu của nó.
Cao Lang hậm hực ngồi hút thuốc ở bàn trà ngay đó. Hận...hận khi anh còn không bằng một con mèo. Tính số điếu thuốc đã hút cũng phải lên tới năm sáu điếu rồi, nhưng mà không hút thì bực. Anh gào mồm lên
"Này! Em coi anh là cây cỏ hay là bàn trà cốc nước vậy?"
Thanh Di chỉ kịp nhìn lướt qua anh một cái, rồi cô cũng lại tiếp tục tưới nước cho hoa của mình. Miệng nhoẻn cười, cô đáp:
"Anh á...là giám đốc của S.W.E!"
Cao Lang nghe xong thì hơi phổng mũi, anh hất mặt rồi vắt chân lên, ngạo nghễ hỏi lại cô
"Vậy sao anh ngồi đây nãy giờ mà em không nhìn anh lấy một cái?"
Thanh Di phì cười, cô thả Tiểu Lang xuống, lấy tay che mắt giả bộ như có gì sói vào
"À.. kiểu như ông chủ của ngành xa xỉ nó.. chói quá ấy mà! Nên...em không nhìn được!"
Phụt!
Cao Lang nghe xong liền bị khói thuốc làm cho sặc, anh ho mãi, ho mãi, rồi khi ho xong...cô cũng đã chẳng còn ở đó. Cao Lang giận tím mặt, anh cấp tốc chạy vào nhà tìm cô.
Cùng lúc, giọng nói quen thuộc vang lên
"Chủ tịch!"
Mai Trúc đã tới rồi, trên tay cô ta cầm giấy tờ báo cáo gì đó, Thanh Di lúc ấy cũng chỉ mới vào trong nhà thôi, nghe được âm thanh quen thuộc thì liền ngó ra. Chân định bước tới bên Mai Trúc thì cô ta nói tiếp
"Chúng ta có thể lên phòng làm việc để bàn bạc kỹ hơn được không?"
Cao Lang không chần chờ mà gật đầu, anh quay người đi trước dẫn đường, thấy Thanh Di đang bần thần đứng giữa nhà, anh vừa bước qua vừa nói
"Anh có việc, chút nữa xuống với em!"
Theo sau anh là Mai Trúc, cô ta nở nụ cười rạng rỡ nói theo
"Chị có một số việc cần bàn với chủ tịch, chị mượn anh ấy một chút nha!"
Thanh Di gật đầu, cô cũng chẳng nghi ngờ gì họ, nên suy nghĩ của cô hiện tại rất đơn giản. Cô tự mỉm cười chấn an bản thân rồi tiếp tục vào phòng bếp lấy nước uống và thức ăn cho mèo.
Vừa kịp uống ngụm nước, từ sau lưng đã xuất hiện giọng nói vô cùng hấp tấp, kèm theo đó là tiếng giầy cao gót gấp gáp lanh lảnh vang lên. Giọng nói hổn hển
"Chị chị chị!"
Thanh Di xuýt nữa thì sặc, cô cố nuốt ngụm nước xuống bụng rồi quay người lại về phía giọng nói. Đập vào mắt cô là một cô gái mặc bộ đồ ngủ xộc xệch, tiếp đó là đầu tóc rối bù, nhìn kỹ trên khóe miệng thì còn sót lại chút nước miếng. Cái bộ dạng luôn vội vàng, hấp tấp này không ngoài ái khác chính là Phong Uyển đâu chứ?
Thanh Di thấy cái bộ dạng tức cười đó liền vừa nhếch môi vừa hỏi
"Vừa bị ai rượt đuổi à?"
Phong Uyển giành lấy cốc nước từ trong tay cô, nó uống một hơi hết sạch, thở lấy hơi rồi mới đáp lại câu hỏi của cô
"Chị không biết gì sao?"
Cô không hiểu nó đang nói cái gì nữa, câu trả lời không cần suy nghĩ liền phát ra
"Biết gì là biết gì?"
Phong Uyển diễn tả hàng động vô cùng bực tức, nó để cốc nước lên bàn cái "bịch!" rồi trợn mắt nói
"Trời ơi là trời, như mọi năm, ngày mai công ty sẽ tổ chức đi khu du lịch của S.W.E thế mà làm sao khi Mai Trúc ra đề nghị đi cắm trại picnic, anh ấy liền đồng ý luôn!"
Cô thấy điều này cũng hết sức bình thường, vẻ mặt lại chẳng có cảm xúc gì bực bội, cô đáp lại một cách hiển nhiên
"Ừ, điều này hết sức bình thường mà?"
Phong Uyển vò đầu bứt tai, nó vùng vằng như một đứa con nít, bộ mặt vô cùng điên máu vì bó muốn giải thích cho cô, điều nó nhận lại thì là bộ mặt chẳng quan tâm, thờ ơ của cô, nó nắm chặt lấy hai bên bả vai cô
"Điều quan trọng ở đây là anh ấy có nói cho chị theo cùng không? Mọi năm người nhà đều được đi theo!"
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy Cao Lang nói gì với cô, có thể là anh ấy quên chưa nói, cô vẫn giữ nguyên được lập trường, câu trả lời màn tính tin tưởng tuyệt đối
"Mai mới đi cơ mà, chắc do anh ấy quên chưa nói với chị thôi! Anh ấy giờ đang bận bàn chuyện với Mai Trúc trong phòng làm việc rồi!"
Vừa nghe xong hai từ "Mai Trúc", Phong Uyển liền gào mồm lên
"Cái gì? Mụ ta đang ở đây? Mụ ta đang ở phòng làm việc của Cao Lang sao? Khoan...có cái gì đấy sai sai?"
Ngẫm nghĩ một lúc, Phong Uyển nói tiếp
"Phòng làm việc trước giờ anh ấy chưa cho ai vào, ngoài anh trai em, Ảnh Quân và chị ra thì...cô ta chính là người thứ tư đấy? Cái quái gì đang diễn ra đây?"
Phòng làm việc?
Cô thấy phòng làm việc đó có gì quan trọng đâu nhỉ? Ngoài kệ sách, bàn làm việc ra thì chẳng còn gì nữa. Bây giờ Mai Trúc cũng là nhà thiết kế chính rồi, hơn nữa lại là hàng xóm với nhau, kèm theo là chị em thân thiết với cô, tất nhiên Cao Lang phải chiếu cố quá rồi.
Thanh Di đáp
"Em hay đa nghi quá đấy, chị ấy giờ là thiết kế chính rồi mà, hơn nữa đây là công việc, chúng ta không nên xen vào. Vừa chẳng có lợi ích gì lại khiến Cao Lang không vui!"
Phong Uyển nheo mắt, dùng nửa con mắt nhìn cô khinh khỉnh đáp
"Chị là người phụ nữa có một không hai rồi đấy!"