•Trại huấn luyện Ngụy Thiếu:
Âu Dực vội vàng chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết để phục vụ cho việc kiểm tra cho Cao Lang.
Cũng chỉ khoảng mười phút sau, Cao Lang và cô đã tới nơi. Thanh Di vội vàng bước xuống xe nhìn ngắm trại huấn luyện vừa to vừa rộng, hơn nữa lại rất đồ sộ nguy nga.
Cao Lang khi thấy cô bước ra xe mà chẳng bận tâm đến mình thì liền xuýt xoa phát ra tiếng động để cô chú ý tới
"Sss...!"
Cô cũng chẳng có chút động tĩnh gì, mắt vẫn cứ mải ngắm nhìn nơi đó. Cao Lang thấy vậy liền diễn sâu hơn
"Ah~~!"
Anh kêu lên và giả vờ lấy tay ôm lấy thứ đó, vẻ mặt anh nhăn lại, nhìn thì giống y như thật. Thanh Di khi bị tiếng kêu đó làm giật mình, cô liền nhớ tới Cao Lang còn chưa ra xe nên chạy tới phía anh vội vàng hỏi:
"Anh có ra được không?"
Cô lo lắng mở cửa xe cho anh, thấy vẻ mặt anh vô cùng khó nhìn cô liền đỡ lấy một tay anh đưa ra ngoài.
Cao Lang giận dỗi lườm cô một cái, anh giả vờ quằn quại kêu rên
"Sss...ah~~ Cũng tại em cả đấy! Tại sao nãy không đau mà giờ tự dưng lại đau thế này?"
Cô hết nhìn anh rồi lại nhìn xuống nơi anh đang đau, cô cảm thấy thật khó hiểu cái người đàn ông này, lúc kêu đau lúc lại biểu hiện như chẳng có gì, anh là đang trêu đùa cô hay anh bị thật vậy?
Cô đành nuốt lại những câu dò hỏi vào trong, mắt mở to, miệng cười tươi đáp lại
"Có gì từ từ nói...haha! Chẳng qua là tôi không may thôi mà, anh là đàn ông con trai không lẽ không bỏ qua được sao? Nếu anh mà bị sao tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì!"
Một câu "chịu trách nhiệm" vừa kịp vụt ra khỏi miệng cô, mắt anh như sáng rực lên, trong đầu đã bắn pháo hoa tung tóe, niềm vui sướng kịp thời được nén lại nên anh chỉ nhếch miệng lên cười thầm.
Nói xong câu đó cô lại càng thấy hối hận hơn, nhỡ đâu anh có bị làm sao thì cô nên chịu trách nhiệm kiểu gì đây? Làm giúp việc hay là làm bạn giường cho anh? Huhu...cô thật ngu ngốc khi nói ra câu đó mà. Một tên biến thái như anh thì chắc chắn là...chọn cái thứ hai rồi!
Đi vào trong khu huấn luyện, bước tầm năm mươi mét là đã tới phòng của Âu Dực.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả dụng cụ. Khi thấy Cao Lang bước vào với bộ dạng ôm lấy nơi đó, anh ta liền hỏi
"Cậu bị sao vậy?"
"Bị đánh trộm!"
"Đánh trộm? Ai đánh trộm?"
"Cậu hỏi nhiều thế?"
Thanh Di nghe nhầm "đánh trộm" thành "có trộm" nên cô vội vàng bước thật nhanh tới chỗ của Cao Lang. Vừa kịp đứng cạnh anh cũng chính là lúc cô và Âu Dực chạm mặt nhau.
"Anh Âu Dực?"
"Thanh Di?"
Thanh Di và Âu Dực bất ngờ khi đối diện với nhau một cách khá đường đột như thế. Cô vui mừng vô cùng vì đã gặp lại được đàn anh hồi cấp ba của mình.
Còn nhớ khi bắt đầu vào trường, anh ấy đã xin phép hiệu trưởng cho mình được làm ở phòng y tế. Hôm đó, cô bị ngã cầu thang nên bị trẹo chân, Âu Dực thấy vậy liền đưa cô vào phòng y tế chữa trị cho cô một cách tỉ mỉ. Từ đó, cô và Âu Dực bén duyên làm bạn.
Âu Dực bước tới cạnh cô, anh nở một nụ cười rồi lịch sự nói
"Lâu rồi không gặp...em khỏe không?"
"Em khỏe! Em không nghĩ anh lại làm bác sĩ quân đội đấy?"
Âu Dực đang định trả lời thì Cao Lang lấy tay bịt lại miệng Âu Dực, vẻ mặt anh có chút không vui, anh hậm hực nói
"Hai người quen nhau sao?"
"Anh ấy là đàn anh hồi cấp ba của tôi!"
Cô không chút dấu diếm mà trả lời thẳng thừng, vet mặt Âu Dực lại vô cùng khó hiểu, anh ta đã nghĩ tại sao Thanh Di lại đi cùng với cái tên đại ma đầu này? Thanh Di hiền lành như vậy liệu có an toàn khi bên Cao Lang không?
Cao Lang khi thấy cô và Âu Dực nhìn nhau anh liền biến thành hũ dấm chua gầm gừ với Thanh Di.
"Em ra ngoài đi! Tôi còn phải khám!"
"Được!"
Cô không thèm nhìn anh, chỉ nói một câu ngắn ngủn rồi đi luôn ra ngoài, cô giúp họ đóng cửa lại, cách ba bước chân có ghế đá ngay dưới gốc cây, cô chậm rãi lại gần rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi chưa ấm ghế được bao lâu thì một chàng trai cất lên giọng nói
"Cô là ai?"
Một anh chàng với độ tuổi cũng xêm xêm cô, trên người anh mặc một bộ quân phục với quân hàm rất cao. Dáng người anh vô cùng cáo ráo và đặc biệt rất là điển trai.
Thanh Di ngại ngùng đứng dậy, cô chỉ biết cười rồi ấp úng đáp lại
"Tôi...tôi đợi một người đang khám ở trong kia!"
"Ở trong kia?"
"Đúng thế!"
Cô trả lời kèm theo động tác gật đầu rồi nhìn người đó.
Người đàn ông cảm thấy thật khó hiểu, anh liền nói
"Ở đây từ trước tới giờ đâu có cho phép người ngoài vào để khám bệnh, trừ khi là người của quân đội và một số trường hợp đặc biệt. Nếu nói trường hợp đặc biệt bước được vào đây đếm trên đầu ngón tay thì không quá ba người!"
"Tôi đi cùng anh ta tới đây, thấy anh ta giơ ra cái thẻ màu đen, anh gác cổng đằng kia liền cho vào!"
Thanh Di thật thà trả lời kèm theo ngôn ngữ cơ thể là chỉ về hướng anh gác cổng đằng kia.
Người đàn ông bỗng chốc suy luận, nếu là Phong Lãnh thì người phụ nữ đi cùng anh ta phải là Bách Thảo, nếu là Ảnh Quân thì anh ta sẽ nằng nặc đòi dẫn Phong Uyển theo. Người còn lại chính là Cao Lang...có lẽ nào chính là Cao Lang?
"Người mà cô nói có phải là...Cao Lang, anh họ tôi không?"
Hai từ anh họ vừa phát ra khỏi miệng anh ta, Thanh Di vô cùng ngạc nhiên, hàn nào cô nhìn gương mặt của anh ta có chút gì đấy rất giống với Cao Lang, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén. Cô liền gật đầu đáp lại
"Đúng...người trong đó là Cao Lang!"