Từ trong bụi lau, một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi ló đầu ra, mi thanh mục tú, trên khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay có hai rạng mây hồng, trên tóc còn dính cỏ, trông rất đáng yêu, tay còn ôm một rổ quần áo lớn, hẳn là đang đem đi giặt. Thấy người đến là con gái, tôi liền thở phào, dù gì cùng là nữ với nhau, nhìn chút cũng không sao. Lại nghĩ tiểu cô nương này khung xương mảnh mai dáng dấp bằng phẳng, chắc mẩm là thân cây hành, theo kinh nghiệm lén xem xuân cung đồ của tôi thì em gái sẽ thua chị đây nhiều lắm. Tới đây, tôi không khỏi ưỡn ngực tự hào.
Thình lình giọng Ninh Trí Viễn truyền tới, "Xoay lưng lại, trở ngược vào bụi lau!"
Giọng hắn vừa lạnh vừa cục, cô bé bị quát cho ngẩn người, ráng đỏ lan đến tận mang tai, vội vàng xoay người chạy trối chết trở lại bụi lau, không cẩn thận bị vấp, cả người ngã sấp xuống, gợn lên một gợn sóng nho nhỏ giữa cơ số gợn sóng to to của mảng lau.
Tôi bất mãn nạt nộ, "Việc gì phải hung dữ với con gái người ta như thế!? Đều là con gái cả, nhìn chút thì làm sao!? Lúc trước thân phận ngươi thế nào mà không biết tí lễ độ nào thế!?" Nghĩ bụng kẻ chiếm dụng cơ thể mình rất có thể là một tay đồ tể cao to thô lỗ, tôi bắt đầu thấy ngán ngẩm, theo bản năng xoa xoa hai tay.
Ninh Trí Viễn hầm hừ lườm nguýt tôi, đứng thẳng lên, khiến cả người lồ lộ, sau đó chầm chậm chầm chậm mặc quần áo, lần này hắn không nhắm mắt nữa, tuy khi mặc hai mắt vẫn nhìn thẳng nhưng thỉnh thoảng lại cúi đầu rất nhanh, hai mắt lập loè trông trơ tráo không tưởng nổi.
Tôi quýnh lên, gầm rú, "Nhìn cái gì! Nhắm lại! Móc mắt giờ!"
Ninh Trí Viễn nhếch miệng, bóp giọng nhẽo nhoét, " Việc gì phải hung dữ thế? Giờ người ta là thân gái, nhìn chút thì có làm sao?"
"..."
Đầu tôi thoắt cái đã vẽ ra hình ảnh anh mổ lợn vặn vẹo tay ra vẻ nũng nịu. Hồn thể không nôn nổi nhưng tôi có một trái tim muốn nôn...
Trời ơi là trời! Ông chơi tôi phỏng!
"Chị gì ơi? Chị mặc quần áo xong chưa ạ?" Cô bé đang ngồi co trong bụi lau yếu ớt hỏi. . Đọc 𝘁ru𝘆ệ𝓃 chuẩ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo ﹎ Tr𝖴𝘮 𝘁ru𝘆ệ𝓃﹒𝐕N ﹎
Ninh Trí Viễn đáp lời rồi ngồi lên tảng đá ăn lương khô, mặc xác nó. Cô nhỏ bèn chui khỏi bụi lau, dè dặt đến bên một tảng đá bóng nhẵn sát mép nước, lấy quần áo trong rổ ra giặt.
Ngay khi cô bé lấy quần áo ra, Ninh Trí Viễn biến sắc, gói lương khô cất lại vào bao quần áo, quay qua nhặt một cây sậy rồi nhảy xuống, nháy mắt đã đứng sau lưng nó.
Cô bé sửng sốt ngẩng đầu nhìn "ả", hỏi, "Có chuyện gì ạ?"
Ninh Trí Viễn dùng cây sậy khều qua lật lại đống quần áo chuẩn bị đem ra giặt, nhướng mày chất vấn, "Hồ phục?" Tay đưa lên bóp cằm cô bé, "Người nước Lương?"
Động tác của hắn trông y chang lưu manh, tuy lúc trước tôi hay rình thời cơ cợt nhả các sư huynh đệ nhưng bây giờ nhìn ở góc độ khác mới thấy động tác này ngứa mắt cỡ nào, trách sao các sư huynh đệ sau khi bị tôi bóp cằm đều nhẫn nhục chờ thời để trả đũa gấp bội.
Cô bé bị bóp cằm thì sợ lắm, mặt trắng bệch.
"Ninh Trí Viễn, đừng có quá đáng!" Tôi quát, "Cướp cơ thể của ta thì thôi đi, giờ lại còn ra tay hung ác với một đứa trẻ, ngươi tưởng ta không có cách nào trị ngươi à? Dù thế nào ta cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Chiêu Dao, cùng lắm thì cả hai cùng hồn phi phách tán, đừng hòng dùng cơ thể của ta làm xằng làm bậy!"
Thực ra tôi đúng là không có cách gì trị hắn, nhưng nói hùng hồn vậy mà hắn sợ thật thì còn gì bằng!
Ninh Trí Viễn bỏ ngoài tai lời hăm doạ của tôi, nói tiếp, "Mèo tha mất lưỡi rồi à? Ngươi là gian tế nước Lương đúng không? Trà trộn vào Nam Hạ có ý đồ gì?"
"Tôi... Tôi không phải người nước Lương, tôi là người Nam Hạ."
Cô bé vừa dứt lời, Ninh Trí Viễn liền dùng cây sậy khều lên một bộ Hồ phục, "Nước Lương học kỵ xạ người Hồ, mặc Hồ phục, nữ nhi cũng không ngoại lệ. Đây là phục sức nữ giới nước Lương..." Mày hắn nhíu lại, lạnh lùng nói, "Ngươi chứa chấp gian tế nước Lương?"
Cô bé bị doạ run bần bật. Từ lời kể lắp ba lắp bắp của nó, tôi rút ra được vài đầu mối.
Sứ đoàn từ nước Lương hiện đang nghỉ chân tại ải Khải Hạ, trong sứ đoàn có kèm theo mười mỹ nhân, tất nhiên là người Lương. Nhưng ải Khải Hạ lại ở nơi giao giữa Vu Khải và Nam Hạ, trú tại đây toàn là thủ quân biên phòng, điều kiện sống không lấy gì làm dễ chịu, thành ra sứ đoàn tuy được nghỉ trong quân trướng nhưng phải thuê đàn bà con gái trong vùng đến phục dịch, cô bé này là một trong số đó. Cô bé xem chừng rất sùng bái phụ nữ nước Lương, khi kể không giấu nổi lòng hâm mộ, nào là múa đao vung kiếm, nào là giương cung bắn nhạn, nào là thúc ngựa băng băng, đều là nữ trung hào kiệt.
Nhìn vẻ mặt say mê của cô bé mà tôi ấm ức lắm, mấy thứ nó nói tôi đều làm được hết, hơn nữa tôi còn biết cả giặt quần áo...
"Thân là người Nam Hạ mà lại tôn sùng nước Lương như thế, chẳng lẽ có lòng phản nghịch!" Chắc Ninh Trí Viễn tưởng nhầm cây sậy của mình thành cây kiếm, vì hắn giơ cái cây đó kề lên cổ cô bé kia như đúng rồi, vẻ như chỉ cần người ta trả lời không đúng ý hắn là sẽ xoẹt một cái.
"Cây sậy kề cổ con bé thì làm được gì đâu." Tôi tốt bụng nhắc nhở, thế mà đổi lại chỉ được một cái lườm.
"Không phải, không phải, tôi không có, chỉ là tôi thấy các cô ấy được sống khá tự tại... Chị trông tư thái hiên ngang, có phải là mỹ nhân nước Lương bị lạc không?" Cô bé này không biết là đầu to quá khó dùng hay tuổi nhỏ quá không biết xem xét hoàn cảnh, tình thế bây giờ mà lại nói thế, đã vậy còn tự cho mình là đúng, gật gật đầu, "Nếu chị không nhớ đường thì để tôi dẫn về?"
Tôi: "..."
Gân xanh trên trán Ninh Trí Viễn bật ra, "Ta mà là loại dã nhân không biết lễ nghĩa của nước Lương à!"
Lòng tôi thầm nói, "Ngươi mới đúng là dã nhân không biết lễ nghĩa đấy."
Ninh Trí Viễn đánh giá cô bé một lượt, sau đó quay đi dắt ngựa, sắc mặt sa sầm. Tuy cô bé không nhìn thấy nhưng tôi vẫn vẫy tay chào nó rồi mới theo sau Ninh Trí Viễn.
"Ngươi đến Nam Hạ làm gì thế?" Tôi rảnh rỗi không có gì làm bèn bắt chuyện, ai dè hắn không để ý đến tôi, thất thần dắt ngựa đi, ánh mắt sâu xa nhìn không thấu.
Tôi thấy trước mặt hắn không xa có một cái hố lớn, bèn phân vân. Nhắc hay không nhắc? Để hắn ngã xuống có khi hồn phách sẽ văng ra giống tôi lần trước, nhưng nếu không văng ra, đã thế còn ngã gãy tay chân gì đó thì tôi lỗ to.
Trong lúc tôi lưỡng lự, Tầm Mai đã dắt Ninh Trí Viễn đi vòng qua cái hố...
Ruột đau như cắt.
Bỗng Ninh Trí Viễn buông cương ngựa, quay đầu nhìn tôi, "Xương cốt của ngươi, dáng vóc của ngươi, hành vi cử chỉ của ngươi, tất cả đều giống người Lương. Hay thực ra ngươi là người Lương, quốc tông của Vu Khải âm thầm cấu kết với nước Lương!"
"Tiên sư mả mẹ nhà mày, mày mới là người Lương! Dám nói xấu sư môn ta à, ta đập chết mày!" Tôi gào lên, năm ngón thành trảo nhào vào hắn. Có lẽ do tôi trông quá dữ tợn nên hắn hơi lạnh gáy, nghiêng người tránh, thế là bất cẩn dẫm lên mép hố, đúng chỗ đất bùn xốp, kết quả trượt chân ngã lăn lông lốc xuống hố, sau đó nằm bất động.
Tôi trợn mắt há miệng, hồi lâu mới bay xuống xem xét.
Hố không sâu lắm, có điều gáy Ninh Trí Viễn đụng trúng cục đá, ở đó còn vết thương cũ nên hắn mới ngất xỉu.
Đúng là trời bắt ta chết thì ta không thể không chết mà! Tôi cảm thán, song không sao lãng chính sự, kiềm chế tâm tình nằm vào cơ thể, sau khi cảm giác mọi chỗ đều khớp liền hào hứng ngồi dậy, nhưng cơ thể không nhúc nhích tẹo nào.
Tâm tro ý lạt, tôi ngồi ngẩn người bên cạnh cơ thể. Không biết hồn ma Ninh Trí Viễn còn ở đó không, không biết hắn còn sống hay đã chết, không biết xung quanh đây có thú dữ nào mò đến ăn xác tôi hay không...
Cứ nghĩ vẩn vơ như thế, tâm tình tôi nặng như đeo đá. Cảm giác có lòng mà không đủ sức thật khó chịu, tôi không biết mình còn có thể kiên trì được đến bao giờ. Có khi nào ngày tôi từ bỏ hoàn toàn cũng là ngày linh hồn biến mất?
Tôi không dám suy nghĩ gì thêm nữa.